Cho nên, nàng quyết định tối nay ngoài mua chút rượu trở về, say nghỉ!
Tạ Khuynh nhảy lên nhánh cây, lưng tựa cây, lòng tràn đầy vui vẻ lên kế hoạch cho đêm nay, bỗng nhiên thấy gốc cây truyền đến một giọng :
"Xuống đây! Giống cái gì hả?"
Mê Truyện Dịch
Tạ Khuynh đẩy mấy lá cây um tùm , thấy rõ phía , là Thái thị. Một tay bà bưng đĩa trái cây, một tay xách hộp cơm, ngửa đầu tàng cây.
Thấy lưng Thái thị ai, Tạ Khuynh xoay nhảy xuống, chuẩn xác tiếp đất ngay mặt Thái thị. Mấy ngày thấy, sắc mặt Thái thị lắm, đáy mắt bầm đen, tròng mắt đầy tơ máu.
Nàng tươi gọi một tiếng:
"Chào đại nương."
Thái thị mặt lạnh liếc nàng một cái, trực tiếp phòng, :
"Cùng đây."
Tạ Khuynh rõ ràng lắm , bước phòng, hai tay ôm n.g.ự.c tựa cửa Thái thị đặt đĩa trái cây lên bàn tròn ngoài phòng.
Thái thị thấy nàng yên bất động, khỏi 'chậc' một tiếng:
"Đứng đó gì? Lại đây! Nếm thử quả xem ngọt ."
Tạ Khuynh cho là nhầm.
Thái thị kêu nàng ăn trái cây?
Chuyện lạ từng thấy, Tạ Khuynh nghĩ đến quả táo độc của hoàng hậu. Thái thị sẽ thừa dịp nàng ở ngoài cung để độc c.h.ế.t nàng a?
"Tới đây ! Đều là trái cây trong điền trang sáng sớm hái mang tới, mềm ngọt, rửa ."
Tạ Khuynh bán tín bán nghi qua, lòng còn sợ hãi:
"Đại nương, ngài chuyện gì thì thẳng là , ngài thế ... Ta sợ hãi."
Thái thị giương mắt Tạ Khuynh, thấy thần sắc của nàng quả thật nghi hoặc sợ hãi. Bà thở dài một tiếng, nở nụ .
Nụ , Tạ Khuynh càng sợ hơn.
Thái thị tự chọn một quả chín mọng, đó xuống gọt vỏ đưa cho Tạ Khuynh.
"Ăn ." Thái thị .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-239-thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta.html.]
Tạ Khuynh nghi hoặc thôi trái cây mọng nước, mang tâm thái 'bà tuyệt đối sẽ hạ độc ngay trong phủ' cắn một miếng, nước ngọt và mùi thơm của trái cây lưu chuyển trong miệng nàng.
Thái thị thấy Tạ Khuynh rốt cục cũng chịu ăn, thở phào nhẹ nhõm. phản ứng tiếp theo của bà Tạ Khuynh cực độ sợ hãi, chỉ thấy bà đột nhiên đỏ vành mắt, sợ Tạ Khuynh thấy còn đặc biệt xoay lưng , im ắng dùng khăn tay lai nước mắt.
Tạ Khuynh lưng một lúc lâu, thật sự nhịn hỏi một câu:
"Đại nương cãi với lão Tạ ? Ngài đừng giận lão. Lão chỉ là con lừa, bao giờ lời dễ , lão gì quá đáng với ngài thì ngài cũng đừng để trong lòng."
Thái thị hít mũi một cái, khẽ đáp:
"Không cái , ngươi chớ đoán mò."
Tạ Khuynh 'a' một tiếng: "Không cãi thì ."
Trong lòng buồn bực, cãi thì ?
Thái thị điều chỉnh tâm tình, xoay lúc nước mắt lau khô. Bà chỉ chỉ cái ghế bên cạnh để Tạ Khuynh xuống. Tạ Khuynh theo, thẳng lưng nửa cái mông, chậm rãi bà .
"Cô nương, lúc là hai con với hai con ngươi. Mấy năm nay cũng tỉnh táo , mùng một mười lăm ăn chay là ý nương ngươi thứ tội. Ta chỉ như thì đủ, nương ngươi cũng sống , nhưng chỉ thể như thế."
"Ta một nữ nhân rộng lượng, thể nam nhân của trong lòng khác, bụng hẹp hòi, nông cạn thiển cận, ngươi nghĩ thế nào, thế nào về cũng , thậm chí hận cũng cả."
"Chỉ là, nếu ngươi hận, ngàn vạn tập trung về phía , đừng trách những khác, những khác trêu chọc ngươi."
Lời của Thái thị lòng Tạ Khuynh căng thẳng.
Có ý gì? Chẳng lẽ việc nàng đánh Tạ Đạc bại lộ ?
"Đại nương, đột nhiên ngài mấy lời ?" Tạ Khuynh chột hỏi.
Thái thị hít mũi một cái, hốc mắt đỏ lên, kéo tay Tạ Khuynh, âm thanh run rẩy:
"Phụ ngươi ... Dù Nhiễm nhi trở về, ông cũng cho nó ở kinh thành, hai tỷ ngươi đều biên quan."
"Nhiễm tỷ nhi từ nhỏ nuông chiều, bao giờ chịu khổ, điều kiện ở biên quan khắc nghiệt, đúng ?" Thái thị yếu ớt hỏi Tạ Khuynh.
Tạ Khuynh ngẩn , thế mới Thái thị về chuyện của Tạ Đạc, mà là Tạ Nhiễm. Nàng trả lời:
"Điều kiện ở biên quan xác thực bằng trong kinh, nhưng cũng khắc nghiệt."
Thái thị như cổ vũ, liên tục gật đầu, cầm tay Tạ Khuynh thật chặt:
"Được, liền yên tâm. Nếu tương lai Nhiễm nhi cùng ngươi biên quan, ngươi hãy nể mặt phụ ngươi, quan tâm chiếu cố nó, lúc nó mẩy thì ngươi hãy nhường nó một chút. Hôm nay đại nương giao phó Nhiễm nhi cho ngươi, ngươi thể chiếu cố nàng thật , đúng ?"