"Bệ hạ, Lục hoàng tử kể chuyện mơ hồ khó giải thích mà ngài cũng tin." Tạ Khuynh .
Thác Bạt Diên biện giải:
"Nương nương sai , câu nào của tiểu vương cũng là thật."
Tạ Khuynh nhịn nổi nữa, phản bác:
"Vậy kỳ quái, bản cung từng tỷ tỷ nhắc về ngươi? Ngược Lục hoàng tử mặt ăn linh tinh, hư thanh danh của tỷ tỷ. Nếu tỷ , nhất định cho ngươi mặt, tỷ tỷ của lợi hại, ngươi cẩn thận ."
Nguyên bản là cảnh cáo Thác Bạt Diên, ai ngờ Tạ Khuynh dứt câu, liền dùng khuôn mặt hưng phấn hỏi:
"Nương nương như , chẳng lẽ nàng hồi kinh?"
Tạ Khuynh nhíu mày.
[ hình như con hàng bắt sai trong điểm? ]
[ hồi kinh thì ? Mà hồi kinh thì thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn tìm ? ]
"Bản cung cũng thế. Lục hoàng tử chớ suy đoán lung tung."
mà Thác Bạt Diên giống như thấy, chìm đắm trong thế giới của , miệng lẩm bẩm thầm cái gì đó, khẩu hình, giống như là: Nhất định trở .
Lòng Tạ Khuynh ẩn ẩn dự cảm lành, buồn bực cắn một miếng thịt lớn, lặng lẽ trừng mắt liếc Thác Bạt Diên, thầm nghĩ.
[ nên tìm cơ hội tới hành quán đánh con hàng một trận ? ]
[ cho nhớ kĩ phong thái của lão tử! ]
Cao Tấn: ...
Bữa trưa trôi qua, từ cơm tới đều Tạ Khuynh khó chịu.
Ăn xong, Thác Bạt cáo lui rời cung, Tạ Khuynh đặt chén xuống, đang cáo lui, Cao Tấn bảo Tạ Khuynh cùng Ngự Hoa viên tản bộ tiêu thực một chút.
Tạ Khuynh cũng tình nguyện lắm, lúc nãy ăn cũng chả bao nhiêu, chả gì để mà tiêu cả.
Hoàng đế mở miệng, Tạ Khuynh lí do gì cự tuyệt, chỉ thể cùng.
Trên Ngự Hoa viên trần nhà, là một loại lưới võng che lên như lều, thể cản chút oi bức mùa hè và mấy con muỗi, giữa trưa cũng thấy nóng, ngược còn phơ phất gió nhẹ.
Tạ Khuynh lưng Cao Tấn, thất thần hoa cỏ hai bên đường mòn. Đi dạo trong chốc lát, Cao Tấn lôi kéo Tạ Khuynh đình xem cá. Tạ Khuynh uể oải, khi đình liền nắm một nắm thức ăn cho cá, dựa lan can cho cá ăn.
Đến khi cung tỳ mang hai phần đá bào rót mật tới, Tạ Khuynh mới ngoan ngoãn bên cạnh Cao Tấn.
Cao Tấn bưng một bát bắt đầu ăn, thoạt hẳn là ngon.
Tạ Khuynh đưa tay lấy bát còn , Cao Tấn đè cổ tay.
"Thế nào? Có ăn mới để ý tới trẫm?"
Ánh mắt Tạ Khuynh chằm chằm đá bào, thuận miệng trả lời:
"Sao thế , thần để ý ai cũng khả năng để ý Bệ hạ."
Nói xong, Tạ Khuynh rút tay về, bưng bát đá bào lên, gấp chờ nổi múc một muỗng thật to đưa miệng. Vị ngọt thanh mát lạnh Tạ Khuynh khôi phục nguyên khí trong nháy mắt:
"Ăn ngon!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-214-thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta.html.]
Cao Tấn dáng vẻ dễ dàng thõa mãn , cảm thấy chút buồn , hào phóng múc phần mật ong và mứt hoa quả của cho chén Tạ Khuynh.
"Ngon thì ăn nhiều một chút."
Tạ Khuynh mật ong và mứt hoa quả thêm trong bát , thoáng qua bát của Cao Tấn, trong lòng cứ cảm thấy là lạ.
[ cẩu tử xảy chuyện gì ? ]
Mê Truyện Dịch
[ đối với như ? ]
[ dạo thật kỳ quái! ]
Tạ Khuynh buồn bực hỏi:
"Bệ hạ, gần đây thần điều gì khiến ngài cao hứng ?"
Cao Tấn ăn một miếng đá bào mật ong, lắc đầu :
"Không a."
"Vậy chỗ nào thần đúng ?" Tạ Khuynh hỏi.
"Không a." Cao Tấn lắc đầu.
[ luôn cảm thấy ngươi kỳ quái? ]
[ tự nhiên đối với như gì? ]
[ sợ nhất là đối với ]
[ thoải mái ]
"Ta lập nàng Hậu." Cao Tấn ăn đá bào, bỗng dưng một câu như .
Tạ Khuynh vô thức gật đầu:
"A, thì lập...."
[ cái gì? Hoàng hậu? ]
Tạ Khuynh đột nhiên ngẩng đầu Cao Tấn vẻ mặt thản nhiên, đang mở miệng hỏi, thấy Cao Tấn giương mắt lườm nàng, trực tiếp phá vỡ nghi vấn của nàng:
"Không cần thăm dò. Trẫm nghiêm túc."
Hai chữ 'nghiêm túc' dọa cho Tạ Khuynh sợ đến quên ăn đá bào, thật lâu mới thò mặt đến gần, hỏi một câu:
"Ngươi... Là Cao Tấn ?"
[ trúng tà thật chứ? ]
[ cái cổ độc rác rưởi vấn đề mà, ảnh hưởng tới trí não ]
[ nên gọi Khâm Thiêm giám tới một chuyến ? ]
[ mà chắc Khâm Thiên giám cũng bản lĩnh hàng yêu phục ma , tìm hòa thượng đạo sĩ ]
Cao Tấn mấy câu độc thoại nội tâm của Tạ Khuynh cho cạn lời, buông bát đá bào xuống, nghiêm mặt :