"Bệ hạ, thần mệt mỏi quá a. Tranh thủ thời gian hồi cung thôi."
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng giống mang trọng thương chút nào.
Thẩm Thiên Phong sững sờ ngay tại chỗ, Cao Tấn liếc :
"Thái sư, trẫm nhiều , Quý phi chỉ là mệt mỏi, cần thái y chẩn trị, ngươi cùng Thẩm phu nhân vì nhiều ngăn cản trẫm?"
Thẩm Thiên Phong biến sắc, cuống quít thỉnh tội:
"Không dám dám. Thần, thần. . . Thần tiễn Bệ hạ cùng nương nương. Xe ngựa trong cung chờ ở ngoài phủ khá lâu."
Mê Truyện Dịch
Cao Tấn cắn chặt hàm răng, cuối cùng thêm gì nữa, ôm Tạ Khuynh rời khỏi phủ Thái sư, lên xe ngựa hồi cung.
Sau khi bọn họ rời , Thẩm Thiên Phong im lặng ngoài cửa theo hướng xe ngựa rời thật lâu, Thẩm phu nhân từ trong cửa bước , nhẹ giọng hỏi Thẩm Thiên Phong:
"Sao để bọn ? Trong phòng bừa bộn một mảnh, khẳng định là đánh , dám chắc Quý phi coi như c.h.ế.t cũng trọng thương!"
Thẩm Thiên Phong hồi tưởng thanh âm chuyện của Tạ Khuynh lúc nãy, kiên định lắc đầu:
"Nàng thụ thương!"
Thẩm phu nhân thanh âm chuyện của Tạ Khuynh, nóng nảy trả lời:
"Làm thể thương? Bản lĩnh của nàng lớn tới mức nào mà thể thoát khỏi Cao Tấn phát cuồng?"
Thẩm Thiên Phong đương nhiên cảm thấy Tạ Nhiễm có thể trốn thoát sự phát cuồng của Cao Tấn. là đại phu, từ thanh âm của một liền thể phán đoán thương , có thể kết luận Tạ Nhiễm thụ thương!
Vậy nàng trốn khỏi tay Cao Tấn tình huống phát cuồng gặp ai cũng gϊếŧ?
Lập tức Thẩm Thiên Phong liền nghĩ đến một khả năng —— vấn đề ở cổ độc.
Hoặc là cổ mất linh, hoặc là phương pháp vô dụng, khiến cho đoán sai trình độ điên cuồng của Cao Tấn tối qua.
Đúng, hẳn là như .
**
Trong xe ngựa, Tạ Khuynh liền sinh long hoạt hổ xuống khỏi tay Cao Tấn, xốc một góc màn xe ngựa lên phủ Thái sư dần dần khuất xa. Chỉ thấy Thẩm Thiên Phong cửa thật lâu, thấy và Thẩm phu nhân ghé một chỗ, đang cái gì.
"Chậc, nghĩ tới bọn thế mà là mật thám."
Tạ Khuynh buông màn cửa nhỏ giọng thầm thì một câu.
Nhìn về phía Cao Tấn, thấy đang mở vải quấn tay, lúc nãy ôm Tạ Khuynh, tay váy áo nàng che khuất, vì lẽ đó Thẩm Thiên Phong thụ thương.
Nhắc tới tình hình đêm qua, quả thật là hung hiểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-180-thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta.html.]
Cao Tấn nhào tới tung một chưởng đằng đằng sát khí, Tạ Khuynh căn bản kịp phản ứng, sững sờ ngay tại chỗ, coi là bàn tay sẽ đánh lên , nghĩ tới thời điểm quan trọng nhất, Cao Tấn bỗng nhiên thu bàn tay, đổi phương hướng, đánh cái bàn lưng Tạ Khuynh, những cái bàn chịu nổi, đứt gãy đổ sụp.
Sau đó, Cao Tấn giống như điên đánh loạn trong phòng, đánh tường, đánh tủ, đánh xà nhà. . . Chỉ là đánh Tạ Khuynh.
Sau khi phát điên một trận núi rung đất chuyển mới dần dần bình tĩnh .
Hai tay đều thương tích, nội thương cũng ít.
Thấy tối qua lúc nổi điên tình nguyện thương tổn bản cũng hề động tới nàng chút nào, Tạ Khuynh chủ động qua cởi vải quấn cho .
"Tối hôm qua thật nàng thương?"
Thời điểm Tạ Khuynh Cao Tấn xem xét vết thương, vẫn yên lòng hỏi.
Mặc dù trong đầu còn sót chút ký ức lúc phát cuồng, nhưng chỉ là những mảnh vụn, sợ bỏ sót chỗ nào, thương Tạ Khuynh mà .
Tạ Khuynh thổi thổi mu bàn tay nhầy nhụa m.á.u của , trả lời:
"Thật ."
[ cứ như ngươi nổi điên liền thể thương. ]
[ coi như khí lực bằng ngươi, nhưng nếu thật sự chạy, thể cũng ép lưu cũng nhiều ]
Cao Tấn đến đó, tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Chỉ cần nàng thương liền .
Tạ Khuynh : "Vết thương khi hồi cung xử lý . Còn chút mảnh gỗ vụn sạch sẽ."
Cao Tấn nhẹ gật đầu, đối với thương tổn của bản thèm để ý.
Tạ Khuynh thấy thản nhiên như thế, khỏi hỏi:
"Sự tình đêm qua, Bệ hạ dự định xử lý như thế nào?"
[ hành vi của Thẩm thái sư chỉ là thông đồng với địch *****, còn gϊếŧ vua! ]
[ nếu nhanh chóng xử trí, sớm muộn cũng gây đại họa. ]
Cao Tấn lạnh nhạt :
"Tạm thời án binh bất động, trong lòng trẫm hiểu rõ. Ngược xem xem lưng đến tột cùng là ai!"
Tạ Khuynh lòng còn sợ hãi với tư thái phát cuồng của đêm qua:
"Vậy độc trong Bệ hạ bây giờ? Nếu dùng lục lạc khống chế thần trí Bệ hạ thì nên thế nào cho ?"