"Thối tiền lẻ."
Thời điểm lão bản cúi đầu tìm tiền thối, Cao Tấn nhịn thấp giọng hỏi Tạ Khuynh:
"Thiết Thủ La là ai?"
Tạ Khuynh dùng bả vai đụng đụng .
[ đương nhiên là bừa, còn hỏi ]
Cao Tấn hiểu rõ bật .
Một lát , Tạ Khuynh đếm tiền, Cao Tấn ngọc bội mất trong tay, :
"Ngọc bội cũng đáng tiền như nàng ."
Tạ Khuynh chính khí lên não, trả lời:
"Dù đáng tiền, cũng tuyệt đối dừng ở bốn cái bánh con thỏ. Ngươi một khối ngọc thế ở biên quan thể đổi bao nhiêu lương thực? Đủ bao nhiêu tướng sĩ ăn cơm?"
Cao Tấn Tạ Khuynh nghiêm mặt chất vấn, nhớ tới cảnh sinh hoạt của nàng cùng sự tiêu xài hoang phí của , mười phần hổ thẹn, câu 'là cân nhắc chu ' còn miệng, thấy Tạ Khuynh đưa tay :
"Ta đem hiệu cầm đồ."
:)))))))
Tâm tình hổ thẹn của Cao Tấn đột nhiên bay mất:
"Cái gì?"
"Ta , lấy ngọc bội mang cầm." Tạ Khuynh lặp nữa.
".... nàng , ngọc bội đáng giá ngàn vàng, thể đổi nhiều lương thực ở biên quan?"
"Ta ."
"Vậy giờ nàng mang cầm?"
"Chuyện 'nó thể đổi lương thực' và 'mang nó cầm' thì liên quan gì? Ta chỉ là, ngọc bội nên dùng chỉ để mua vỏn vẹn bốn cái bánh ngọt, vì nó còn thể mua thịt viên, bánh nướng, vịt bát bảo, cá thái lát nhúng tương, chân gà sa tế."
"........" Là ý ! Thật cảm động!
Sau một lúc lâu, Tạ Khuynh khỏi tiệm cầm đồ, Cao Tấn ở cửa đợi nàng, Tạ Khuynh vui vẻ bước , cầm trong tay hai xấp ngân phiếu.
Quạt quạt hai cái mặt Cao Tấn, Tạ Khuynh :
"Đi, mời ngươi ăn cái gì đó thật ngon nha."
Ha, ai mời ai?
Cao Tấn bất đắc dĩ, nữa nàng lôi kéo dòng .
Sau khi tiền, hai dạo từ phố đông Trường An tới phố tây Trường An, ăn một chút xem một chút, tiêu sái miễn bàn.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-121-thanh-thuong-nghe-thay-tieng-long-cua-ta.html.]
Cao Tấn khẩu vị của Tạ Khuynh dọa ngây , đoạn đường nàng ăn canh thịt viên, bánh hoa quế, trứng chim cút ngâm tương, canh tam giòn, đầu dê ký, đầu thỏ cay, gân chim giòn cùng bánh hồ, canh xương hầm. Sau đó nàng còn tiệm thịt nướng, Cao Tấn giữ chặt:
"Đừng ăn nữa, sẽ đầy bụng."
Tạ Khuynh vuốt vuốt cái bụng no căng tròn, chỉ cửa hàng thịt khô :
"Không ăn ăn, chỉ mua một chút mang về thôi, cho Khương ma ma và bọn Phúc Như ăn."
[ mới ! Ta mang về cung giấu ăn dần ]
[ đáng tiếc cẩu tử theo, bằng còn thể dạo ở phố thành bắc, mua vài quyển thoại bản mang về ]
Cao Tấn: ....
**
Hai dạo từ lúc ngọn đèn dầu huy hoàng đến khi ngọn đèn dầu ảm đạm, canh ba giờ Tuất, chợ đếm phố Trường An cũng sắp nghỉ, đầu giờ Hợi sẽ cấm ban đêm.
Tạ Khuynh cảm thấy mỹ mãn, ngân nga vài câu hát, mang theo mấy gói giấy dầu, bên trong là thịt khô nàng thích ăn.
Thời điểm hai sắp khỏi phố Trường An, từ trong ngõ tối phía tắt hết đèn đuốc mấy tên du côn cầm côn bổng cản đường.
Tên cầm đầu phía bên thật quen mặt, đúng là chủ tiệm điểm tâm bán cái bánh con thỏ lúc nãy.
Lúc Tạ Khuynh và Cao Tấn rời , vặn quan sai Kinh Triệu Phủ quen tới mua bánh, chủ tiệm thuận miệng hỏi Kinh Triệu Phủ tên "Thiết Thủ La" , quan sai bảo từng qua, lúc chủ tiệm mới mắc mưu.
Càng nghĩ càng tức, vì thế tìm mấy lưu manh nổi danh phố Trường An tới đây, cho hai trẻ tuổi trời cao đất dày một cái giáo huấn.
Tạ Khuynh chút ngoài ý , Cao Tấn.
[ chọc phiền toái ]
[ hình như thể động thủ ]
[ cẩu tử một thắng ? ]
Lão bản nhỏ giọng gì đó ới mấy tên du côn , mấy cũng nhảm, trực tiếp xông lên đến động thủ.
Cao Tấn đẩy Tạ Khuynh lưng, nâng một cước lên đạp bay một tên, mấy tên du côn còn thấy, quả quyết cùng lên, chỉ thấy Cao Tấn che chở Tạ Khuynh, chút phí sức đem bọn côn đòi vây công đánh ngã lăn đất.
[ quao, cẩu tử đó ]
[ lúc còn bé rõ ràng yếu ớt như ]
Cao Tấn lạnh lùng liếc nàng một cái, Tạ Khuynh ngẩn , đó phản ứng , đem gói giấy dầu tay treo chắc, qua loa vỗ tay mấy cái, để ý :
"Oa, tướng công thật tuyệt!"
Cao Tấn: ...
Lão bản tiệm bánh ngọt cũng nó nghĩ tới bọn du côn bình thường hoành hành bá đạo phố Trường An mà thủ của trẻ tuổi chịu nổi một kích, đang chạy liền Cao Tấn mãnh liệt như điện nắm gáy.