Thanh Thanh khẽ phất tay, cả hoàng cung tan chảy! - Chương 7: Tiểu Đoàn Tử Tựa Nắng Xuân
Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:22:59
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những lời , bất luận kẻ nào thấy cũng đều cảm thấy hoang đường, huống hồ Thanh Thanh còn là nửa phần chủ tử của Thập Tam. Nghĩ đến tiểu đoàn tử ngoan ngoãn đáng yêu, ngay cả Thập Tam cũng đau lòng, đừng chi Tạ Uẩn Xuyên.
Tạ Uẩn Xuyên mím môi thành một đường, rõ hỉ nộ.
Lời tiểu tư đứt quãng, cũng quá đầy đủ, nhưng Tạ Uẩn Xuyên hiểu rõ.
Đổi máu…?
Nuôi dưỡng Thanh Thanh chỉ là để vật hiến m.á.u cho tiểu thư phủ nhà?
Đó chính là bảo bối mà y ngày đêm mong nhớ!
Thanh Thanh vốn dĩ là công chúa ngàn vạn cưng chiều lớn lên trong cung, thế mà…!
Khóe mắt Tạ Uẩn Xuyên ướt lệ, y căn bản dám tưởng tượng năm năm qua Thanh Thanh lớn lên như thế nào. Đêm đó nếu y ngang qua, liệu Thanh Thanh …
“Đại nhân, đại nhân tha cho tiểu nhân , đại nhân!”
Tạ Uẩn Xuyên ngẩng mắt, sự lạnh lẽo trong ánh mắt khiến tiểu tư lạnh toát.
Thập Tam hỏi: “Điện hạ, cần xử lý ?”
“Không.” Tạ Uẩn Xuyên , “Cứ giữ .”
Một tiểu tư đột nhiên c.h.ế.t sẽ gây chú ý, hơn nữa, y còn chuyện quan trọng hơn cần .
Tĩnh Quốc Công xưa nay hành sự trung dung, cho dù là để cứu con gái, y cũng cho rằng Tĩnh Quốc Công phủ sẽ công khai dàn xếp một trận đại hỏa để công chúa “chết” trong biển lửa, đó đưa công chúa về phủ nuôi dưỡng huyết nô.
Huống hồ Tĩnh Quốc Công phủ tuy sa sút, nhưng cũng là một thế gia công tước, nền tảng vẫn còn đó, hoàng gia cũng bỏ qua Tĩnh Quốc Công phủ. Tĩnh Quốc Công phủ lý do, cũng cái gan đó.
Vậy nên, phía chuyện nhất định còn khác.
“Cứ giữ , cho đến khi tra kẻ .”
Nói đoạn, Tạ Uẩn Xuyên phất tay áo bỏ .
Sáng hôm .
Tiểu đoàn tử đêm qua lén chạy ngoài chơi, ngủ muộn hơn một chút, sáng nay thức dậy vẫn còn ngái ngủ.
Hoàng Oanh ướt khăn mặt lau cho tiểu gia hỏa, thấy tiểu gia hỏa mắt còn mở nhưng vẫn cố gắng tự mặc quần áo, nhất thời nên khen nàng ngoan ngoãn hiểu chuyện , là cảm thán vẻ đáng yêu của nàng .
Hoàng Oanh mỉm : “Công chúa, để nô tỳ giúp mặc nhé, mắt còn mở , đêm qua ngủ ngon ?”
Tiểu đoàn tử , sợ hãi chuyện đêm qua lén ngoài thám hiểm phát hiện, vội vàng dụi mắt, cố gắng mở to mắt: “Không , chỉ là Thanh Thanh chỗ đau một chút, Thanh Thanh khó chịu.”
Mèo con Kute
Thanh Thanh nghĩ mãi, trong đầu nhỏ chỉ mỗi lý do .
Viêm Hổ ở góc phòng ngáp một cái, thấy đôi mắt căng thẳng của tiểu gia hỏa khi dối cứ đảo loạn xạ, liền bật .
“Trẻ con dối sẽ lớn cao .”
Thanh Thanh chu môi, lén lườm một cái, nhân lúc Hoàng Oanh đỡ lấy thắt lưng giúp nàng thắt thì dùng khẩu hình miệng với Viêm Hổ: “Còn nữa, Viêm Hổ cũng .”
Viêm Hổ duỗi duỗi bốn cái vuốt, lẽo đẽo gần, “Tiểu gia cũng chỉ là dẫn nàng ngoài hóng gió thôi mà, ai ngờ gặp … khác, nên mới lỡ mất thời gian chứ.”
Thanh Thanh lúc mới nhớ , đêm qua nàng gặp một “Thụ thần bá bá”, còn cùng ông ngắm “một màn đom đóm rạng rỡ”.
Thanh Thanh suy nghĩ chút xuất thần, nhưng Hoàng Oanh thật sự cho rằng nàng đau đớn dữ dội ảnh hưởng đến giấc ngủ, vội vàng lo lắng nâng cổ tay nàng lên, quan sát thật lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thanh-thanh-khe-phat-tay-ca-hoang-cung-tan-chay/chuong-7-tieu-doan-tu-tua-nang-xuan.html.]
“Đều tại nô tỳ, chẳng hề phát hiện công chúa đau đớn, hại công chúa ngủ ngon. Đêm nay nô tỳ sẽ dọn đến gian tai phòng ở thiên điện , như nếu ban đêm đau chuyện gì thì thể gọi nô tỳ .”
Thanh Thanh vội vàng xua tay: “Không cần cần, Thanh Thanh tự thể mà!”
“Không , công chúa còn nhỏ như , một thể chứ?” Hoàng Oanh càng nghĩ càng thấy hôm qua sơ suất, vô cùng áy náy, “Nô tỳ thật là thô tâm đại ý, đáng lẽ đêm qua đến .”
Tuy cổ tay nàng thật sự đau, nhưng nàng cũng phiền Hoàng Oanh tỷ tỷ.
Hoàng Oanh càng lúc càng nhanh, Thanh Thanh căn bản thể chen lời, chỉ thể chớp chớp mắt mặc cho nàng giúp mặc váy áo.
Thanh Thanh rằng, những đứa trẻ ở tuổi đều cần khác quan tâm chăm sóc, huống hồ nàng là công chúa cao quý, những việc đều là phận sự của các cung nữ. Thanh Thanh chỉ là từ tận đáy lòng phiền khác, nàng cũng hiểu tại , trong tiềm thức của nàng, phiền khác sẽ khiến ghét bỏ.
Hoàng Oanh phân phó gọi thái y, khi trang điểm cho Thanh Thanh xong, thái y cũng đến.
Người đến vẫn là Lý thái y, chuyện Tạ Uẩn Xuyên dặn dò, Lý thái y dám để khác nhúng tay, dù chỉ là xử lý vết thương, cũng vẫn đích đến.
Thanh Thanh lớn lên tinh tế, cũng ngoan ngoãn thông minh, điều khiến Lý thái y khó lòng nhớ nàng.
Chỉ là hôm nay gặp , tiểu đoàn tử mềm mại đáng yêu khoác lên cẩm tú hoa phục, lụa thêu những đóa kim nhụy phồn hoa sống động như thật.
Tiểu đoàn tử đoan trang ghế đẩu chạm khắc, chiếc áo nhỏ màu vàng ngỗng tôn lên vẻ của nàng tựa như nụ hoa mới hé ánh mặt trời ấm áp của mùa xuân, cái lạnh giá của cuối thu dường như cũng vệt nắng xuân xua .
Đôi lông mày cong cong tựa vầng trăng khuyết, phía là đôi mắt to tròn long lanh nước, con ngươi đen láy trong suốt và sáng ngời.
Ngoại trừ sắc mặt chút tái nhợt, hình chút gầy yếu, nàng là một búp bê tuyết ngọc bước từ trong tranh.
Dù Lý thái y ở trong cung bao nhiêu năm, gặp vô mỹ nhân, cũng kinh ngạc khí chất độc đáo của nàng.
“Thái y bá bá, vất vả .”
Thanh Thanh mỉm , chủ động chìa cổ tay cho ông xem xét.
Lý thái y sửng sốt, vội vàng tháo miếng vải băng bó cổ tay nàng, bôi t.h.u.ố.c cho nàng.
Tạ Uẩn Xuyên đêm qua ngoài điều tra cả đêm, trở về liền tiểu đoàn tử đau cổ tay, vội vàng y phục chạy đến, bước cửa hỏi,
“Thanh Thanh, cổ tay thế nào ?”
Lý thái y vặn băng bó xong cho nàng, thấy Tạ Uẩn Xuyên trở về, tiểu đoàn tử vui mừng khôn xiết, đôi chân ngắn nhỏ duỗi nhảy xuống khỏi ghế đẩu.
“Ca ca!”
Tạ Uẩn Xuyên ôm chầm lấy tiểu đoàn tử, cau mày cân nhắc trọng lượng trong tay: “Nhẹ quá, Hoàng Oanh, mau truyền bữa sáng.”
“Vâng, điện hạ.”
Hoàng Oanh ngoài truyền thiện, Lý thái y đúng lúc mở miệng: “Nhị điện hạ, vết thương ở cổ tay công chúa khá sâu, xử lý kịp thời, nên mới đau nhức lúc nửa đêm. Thần kê một loại t.h.u.ố.c mỡ, mỗi ngày thoa ba , liên tục nửa tháng là thể hồi phục.”
Tạ Uẩn Xuyên gật đầu: “Làm phiền Lý thái y .”
Thanh Thanh lắc lắc đầu, búi tóc búi thành hai búi nhỏ, búi tóc là trâm cài hoa quế với vài chuỗi hạt bạc nhỏ, leng keng phát tiếng động.
“Ca ca xem, Hoàng Oanh tỷ tỷ búi tóc thật cho Thanh Thanh, còn đeo những bông hoa thật xinh!” Thanh Thanh chút mong đợi giang hai tay lắc lắc tay áo, “Còn cái nữa, Thanh Thanh đầu tiên mặc bộ y phục thế !”
Tiểu đoàn tử vốn dĩ hỏi y , cầu khen ngợi, nhưng Tạ Uẩn Xuyên thấy mà lòng khỏi xót xa.
Đêm hôm khi y nhặt Thanh Thanh, cái hình nhỏ bé bọc trong mảnh vải rách rưới chỉ mặc một chiếc áo lót cũ kỹ đơn bạc, tóc tai rối bù, bẩn thỉu, y hệt một tiểu ăn mày.
Trên còn nhiều vết thương nặng nhẹ, mà hoảng hốt.