Thanh Thanh khẽ phất tay, cả hoàng cung tan chảy! - Chương 325: Ngươi vất vả rồi hoàng tỷ

Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:34:04
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“???” Tạ Uẩn Kì lập tức quên mất định gì với Thanh Thanh, bởi vì sự chú ý của con hổ cái Tạ Uẩn Giai thu hút !

 

“Ngươi là heo ? Vậy ngươi còn là hổ cái đó!”

 

Tạ Uẩn Giai hừ lạnh một tiếng, khoanh tay bước về phía tiền viện: “Lười chấp ngươi, bổn công chúa tâm tình , tiền viện ngắm hoa.”

 

“Ngươi tâm tình đúng , ngắm hoa đúng , , tiểu gia cũng ngắm hoa. Có tiểu gia ở đây, ngươi đừng hòng tâm trạng vui vẻ!”

 

Hai mắng mỏ về tiền viện, bóng dáng còn khuất mà Thanh Thanh vẫn thể thấy giọng của Tạ Uẩn Kì.

 

Thanh Thanh âm thầm giơ ngón cái trong lòng cho Tạ Uẩn Giai.

 

Hoàng tỷ thực sự vất vả , vì Ngũ hoàng vạch trần mà chịu nhiều tủi như .

 

Thanh Thanh khan hai tiếng, nhân lúc Tạ Uẩn Văn còn kịp phản ứng, vội vàng nhỏ giọng thương lượng với Tạ Uẩn Dạng: “Thái tử ca ca, mau nghĩ cách , chúng nên tìm cái cớ gì mới đây?”

 

Tạ Uẩn Dạng mặt mày khổ sở, lắc đầu: “Nhất thời cũng nghĩ .”

 

Hai trừng mắt một lúc lâu, đúng lúc Thanh Thanh định nhảm để chuyển chủ đề, Tạ Uẩn Xuyên lên tiếng: “Tống quốc những năm gần đây tuy dần suy yếu, nhưng trăm năm qua vẫn luôn là một trong những quốc gia văn hiền bậc nhất thiên hạ, nền tảng văn hóa thực chất vô cùng sâu dày, bởi vì văn đàn cự tượng danh tiếng lừng lẫy thiên hạ hiện nay – Mạc Vấn chính là Tống quốc, nên dù hoàng đế Tống quốc hôn dung vô đạo, quốc vận suy thoái, văn đạo của Tống quốc vẫn đầu trong các quốc gia.”

 

Thanh Thanh và Tạ Uẩn Dạng , đây là Tạ Uẩn Xuyên đang giúp họ tìm cớ .

 

Mạc Vấn cả đời chú giải kinh sách, bản cũng tác phẩm, là văn đàn cự tượng danh xứng với thực.

 

Mạc lão ngoài tám mươi, dạy học trò, đào lý khắp thiên hạ, thể uy tín cao nhất trong văn đàn đương thời, tất cả các học giả trong thiên hạ đều ai là từng sách của ông. Tạ Uẩn Văn những qua mà còn vô cùng yêu thích sách của Mạc Vấn. Từ những du ký thời trẻ của Mạc Vấn, đến những bài thơ lúc trung niên, cuối cùng là những áng văn khi về già. Mỗi tác phẩm, đều mười .

 

Nói về Tống quốc và Tấn quốc, phía Nam Ngu quốc là Tống quốc, phía Đông Nam là Tấn quốc. Tống quốc, Tấn quốc giáp giới lẫn .

 

Nếu chỉ như , trông vẻ như Ngu quốc và Tấn quốc tiếp giáp. thực tế giữa Ngu quốc và Tấn quốc ngăn cách bởi một dãy Ai Lao Sơn mạch kéo dài ngàn dặm, Ai Lao Sơn mạch chỉ dài ngàn dặm mà địa hình bên trong còn vô cùng hiểm trở, quanh năm sương mù dày đặc bao phủ, trong dãy núi chỉ những ngọn núi cao chót vót hiểm trở mà còn những khu rừng biến hóa khôn lường.

 

Khu rừng trong dãy Ai Lao Sơn mạch , sương mù dày đặc tan, khí hậu đổi thất thường, bên trong còn rải rác những địa hình như đầm lầy, đất ngập nước, kể đến các loài sinh vật phong phú trong dãy núi.

 

Nghe , từng dân sống dọc theo dãy Ai Lao Sơn mạch núi săn bắn, chỉ mới sâu nửa dặm gặp gấu đen, suýt chút nữa mất mạng mà về.

 

Lại còn những loại nấm độc, cây độc đủ màu sắc, đủ chủng loại thể thấy khắp nơi chỉ cần đặt chân núi vài bước… Nhiều cẩn thận ăn những loài thực vật độc đó đều chết, một loài kịch độc hơn, thậm chí chỉ chạm một chút thôi cũng sẽ trúng độc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thanh-thanh-khe-phat-tay-ca-hoang-cung-tan-chay/chuong-325-nguoi-vat-va-roi-hoang-ty.html.]

Dã thú, độc vật, sương mù, đầm lầy… mức độ nguy hiểm, suốt ngàn năm qua, dãy Ai Lao Sơn mạch rộng lớn đến mà vẫn khám phá tới một phần tư.

 

Giữa hai quốc gia là dãy Ai Lao Sơn mạch, phía Đông đều giáp biển, nên Ngu quốc và Tấn quốc tuy vẻ cách xa về vị trí, nhưng thực tế chia cắt , cũng dẫn đến việc hai nước trong nhiều năm qua giao lưu nhiều, quan hệ thể coi là xa lạ.

 

Nói cách khác, chuyến đến Tấn quốc , trừ phi Thanh Thanh và Tạ Uẩn Dạng tự cho mệnh quá dài thử thách vượt qua Ai Lao Sơn mạch, bằng thì chỉ thể qua Tống quốc.

Mèo con Kute

 

Tạ Uẩn Văn Tạ Uẩn Xuyên , liền đoán Tạ Uẩn Xuyên vì nhắc đến Mạc lão .

 

“Mạc lão uy vọng khá cao, cho dù quan chức trong , khác cũng vô cùng kính trọng, ngay cả trong hoàng thất cũng nể vài phần. Tống quốc đang trong thời loạn lạc nội bộ đầy nguy hiểm, tình hình phức tạp khó đảm bảo sẽ xảy chuyện gì. Nhị ca lo lắng khi ở Tống quốc sẽ gặp một tình huống bất ngờ, nên tìm Mạc lão tạm thời che chở?”

 

Tạ Uẩn Xuyên gật đầu: “ .”

 

“Tìm Mạc lão ?” Tạ Uẩn Dạng lộ vẻ bất ngờ, về việc thế nào để qua Tống quốc đầy bất một cách kín đáo mà rước họa , và Tạ Uẩn Xuyên thảo luận từ lâu, nhưng vẫn kết quả.

 

Thanh Thanh và Tạ Uẩn Dạng ẩn giấu phận, kín đáo, đây là điều quyết định từ sớm. Nếu ẩn giấu phận, một thái tử và một công chúa của một nước đường hoàng vì việc riêng mà xuất hiện ở nước khác, chắc chắn sẽ những kẻ ý đồ tung những lời đồn thổi . Hơn nữa, liên quan đến Hồi Xuân Thảo, Thanh Thanh nghĩ Thẩm Gia Thanh chắc chắn cũng quá nhiều về chuyện Hồi Xuân Thảo, dễ rước họa .

 

Ngoài còn là vì sự an của chính họ, và để giữ cho tai thanh tịnh. Họ đơn giản, nếu một chuẩn cố ý mai phục, thì thực sự mạo hiểm.

 

Cũng những quan quyền quý nịnh bợ suốt dọc đường, tin tức của họ, chắc chắn sẽ tìm cách để đến nịnh hót. Bị chậm trễ một ngày, chậm trễ hai ngày, đến bao giờ họ mới về?

 

Cho nên cần thiết thì lộ phận. Ngay cả tấm ngọc bài Tạ Ngự Tiêu tặng cũng là để phòng ngừa vạn nhất.

 

Trong tình huống , Ngu quốc từng chiến tranh với Tống quốc an qua Tống quốc đang hỗn loạn nội bộ để đến Tấn quốc, tìm một thể tạm thời che chở cho họ quả thực là một cách hơn và dễ dàng hơn so với việc họ tự xông pha.

 

Mạc lão uy tín đủ cao, chỉ thể che chở cho họ, mà còn gây sự nghi ngờ, đố kỵ của ngoài. Nếu họ , bỏ chút công sức Tống quốc tìm một vị quan chức bảo hộ cũng . họ là Ngu quốc, nếu quan chức Tống quốc bảo hộ, khó tránh khỏi những đồn đoán cần thiết.

 

Mà Mạc lão quan chức, chỉ là một học giả, câu rằng thiên hạ sách là một nhà, nếu Mạc lão chỉ đơn thuần chiếu cố hai vị vãn bối, thì quá đỗi bình thường. Dù Mạc lão đào lý khắp thiên hạ, đương nhiên là quý tài, bảo vệ vãn bối mà thưởng thức, gì sai ?

 

“Cách là một cách , nhưng vấn đề của chúng là…” Tạ Uẩn Dạng tỏ vẻ khó xử, “Chúng và Mạc lão hề tư giao, đừng chi đến việc Mạc lão mở đường cho chúng .”

 

“Đây chính là chỗ chúng Tứ hoàng giúp đỡ đó!” Thông minh như Thanh Thanh, động não là Tạ Uẩn Xuyên định kéo chuyện sang Tạ Uẩn Văn thế nào. “Tứ hoàng vô cùng kính trọng Mạc lão , ngay cả sách của lão nhân gia cũng lật lật mấy bận , chắc chắn hiểu sách của Mạc lão nhỉ.”

 

“Quả thật, Mạc lão tuy là văn đàn cự tượng, nhưng những áng văn của cố tình cao siêu, mà là những lời lẽ ‘bình dị gần gũi’. Ta mấy bận, liền thể cảm nhận tình cảm mà Mạc lão truyền tải qua câu chữ.”

 

“Vậy thì đúng !” Thanh Thanh mỉm gật đầu, “Người vẫn , khi từng gặp mặt, văn chương của một chính là cách trực quan nhất để hiểu về . Tứ hoàng kỹ những tác phẩm của Mạc lão , chắc chắn cũng thể qua câu chữ mà Mạc lão đại khái là một như thế nào nhỉ!”

 

 

Loading...