Thanh Thanh khẽ phất tay, cả hoàng cung tan chảy! - Chương 30: Ca Ca Trúc Xứng Ngọc Bội Trúc
Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:23:22
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc bội sống động như thật, chất liệu cũng vô cùng , sờ một luồng ấm, vật tầm thường.
“Oa.” Ngón tay nhỏ trắng nõn của Thanh Thanh tự chủ mà vuốt ve lên đó, những cây trúc nổi lên gợn sóng đầu ngón tay nàng.
Vừa thấy ngọc bội , Thanh Thanh liền nghĩ đến Bùi Kỵ đang sống trong trúc lâm. Trúc ca ca mà phối với ngọc bội hình trúc, thật xứng đôi bao!
Thanh Thanh ôm khối ngọc bội , im lặng suy nghĩ một lát.
Sau đó, Thanh Thanh chạy đến mặt Tạ Uẩn Xuyên, đưa ngọc bội cho xem, giòn giã hỏi: “Ca ca, ngọc bội thể cho Thanh Thanh ?”
“Đương nhiên, những thứ đều là của .” Tạ Uẩn Xuyên nàng phủi phủi lớp bụi váy, “Đây đều là quà tặng cho , là của , Thanh Thanh cần hỏi ca ca .”
Thanh Thanh mỉm nhẹ nhàng, lộ hai lúm đồng tiền nhỏ.
Một lát , nàng hỏi: “Ca ca, giờ còn lâu nữa mới tới ngọ thiện, Thanh Thanh thể chơi một lát ?”
Tạ Uẩn Xuyên dừng một chút, chằm chằm kiểu dáng cây trúc ngọc bội, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy nàng nhất định là đến trúc lâm tìm vị chất tử .
Thanh Thanh chột , kinh nghiệm dối, một lát liền tự hoảng loạn, lắp bắp che giấu: “Thanh Thanh chạy đến trúc lâm bên ! Thanh Thanh bên đó mà, Thanh Thanh chỉ là dạo bên hồ thôi ~”
Nói xong, nàng còn sợ đủ sức thuyết phục, liền nghiêm túc tự gật đầu, tự khẳng định bản .
Viêm Hổ: “……” Hoàng Oanh: “……” Ám vệ Truy Phong của Thanh Thanh: “……” Tạ Uẩn Xuyên: “……”
Thật là một màn bịt tai trộm chuông.
Ngoại trừ Tử Quyên chẳng gì, sắc mặt những khác đều khó tả.
Không thì còn đỡ, như , Hoàng Oanh vốn dĩ thật sự tưởng nàng chỉ ngoài chơi một vòng cũng hiểu nàng gì.
Tạ Uẩn Xuyên nén , thấu nhưng toạc, cũng ngăn cản nàng: “Để Hoàng Oanh và Tử Quyên cùng , một canh giờ về, ?”
“Được ạ ạ!”
Thanh Thanh thể đồng ý, ngay từ cái đầu tiên thấy ngọc bội , nàng tặng nó cho Bùi Kỵ.
Có lẽ ngọc bội thật sự quá hợp với .
Thanh Thanh cũng sợ Hoàng Oanh và Tử Quyên theo, đợi đến gần hồ, Thanh Thanh liền cùng Viêm Hổ diễn “màn kịch cũ”.
Hai tiểu gia hỏa đuổi ngươi ngươi đuổi , bỏ Hoàng Oanh và Tử Quyên phía xa, đuổi theo mãi, từ lúc nào chạy rìa trúc lâm.
Nhìn , thấy bóng dáng .
Tử Quyên mới đến đầu, đây chỉ ở Cẩm Tú Cung rằng trong trúc lâm một chất tử của nước Tống ở, đều sẽ đến đó.
Thấy Thanh Thanh chạy , Tử Quyên vội vàng : “Hoàng Oanh tỷ tỷ, Công chúa điện hạ chạy trúc lâm , đó là nơi vị chất tử ở ? Chúng mau đuổi Công chúa điện hạ về!”
Hoàng Oanh vẫn giữ vững bước chân, cố ý chậm.
Nghe Tử Quyên lo lắng, nàng an ủi: “Đừng vội, Công chúa ngoan ngoãn hiểu chuyện, chỉ là chơi đùa cùng Viêm Hổ cẩn thận trúc lâm thôi, sẽ chuyện gì . Chúng cứ từ từ đuổi theo là , Công chúa lúc đang chơi vui vẻ, chúng vẫn là đừng nên quấy rầy nàng .”
Tử Quyên lơ ngơ gật đầu: “Ồ ồ, là như ?”
“Đương nhiên , thể lừa chứ?” Hoàng Oanh mỉm gật đầu.
Tiểu đoàn tử trúc lâm, liền linh hoạt lách sâu bên trong.
Ở cửa Tĩnh Nguyệt Hiên, khéo gặp Bùi Kỵ đang định ngoài đến Văn Hoa Điện học khóa buổi sáng.
“Trúc ca ca!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thanh-thanh-khe-phat-tay-ca-hoang-cung-tan-chay/chuong-30-ca-ca-truc-xung-ngoc-boi-truc.html.]
Bùi Kỵ thấy một tiểu đoàn tử màu hồng hớt ha hớt hải chạy tới, phía còn theo con ch.ó vàng to lớn .
Ngây một giây, Bùi Kỵ liền nở nụ , hỏi: “Công chúa đến Tĩnh Nguyệt Hiên?”
Mèo con Kute
Tiểu đoàn tử chạy nhanh, chút mồ hôi mỏng, gió lạnh cuối thu thổi qua nhanh chóng biến mất.
Thanh Thanh vỗ vỗ n.g.ự.c thở dốc: “Còn, còn may mắn đuổi kịp .”
Tiểu đoàn tử chạy đến mức má hồng ửng, Bùi Kỵ chú ý nàng, ngay cả bản cũng nhận rằng khi thấy tiểu đoàn tử, ngoài sự bất ngờ, còn một thoáng niềm vui nhẹ.
A Phúc Bùi Kỵ, Thanh Thanh, thức thời xoay nhà: “Ai da, trí nhớ của , quên lấy bút mực cho công tử ?”
Một chiếc lá thu rơi đỉnh đầu Thanh Thanh, Thanh Thanh đang định lấy xuống, Bùi Kỵ một bước giúp nàng hái xuống.
“Đa tạ ca ca!” Thanh Thanh ngọt ngào, còn học khóa buổi sáng, cũng chậm trễ thời gian, đưa ngọc bội trong lòng cho : “Trúc ca ca, cái tặng cho .”
Bùi Kỵ chằm chằm khối ngọc bội giá trị nhỏ một lát, nhưng nhận.
Tĩnh Nguyệt Hiên xa rời sự ồn ào, ở một góc hẻo lánh của hoàng cung.
Cung điện gần Tĩnh Nguyệt Hiên nhất, cũng chỉ Dục Khánh cung mà thôi.
Bình thường sẽ ai đến tìm , tin tức cập nhật, Bùi Kỵ còn ngày hôm qua trong hoàng cung xảy chuyện gì.
Bùi Kỵ đ.á.n.h giá cẩn thận một lát nàng: “Công chúa đây là…”
Thanh Thanh đến mức mắt híp , mày mắt cong cong, là vẻ ngây thơ đáng yêu: “Ngày hôm qua ca ca mời Thanh Thanh ăn một bữa cơm, đây là lễ vật trả của Thanh Thanh đó!”
Lễ vật trả ? Bùi Kỵ khẽ khẩy trong lòng, nấm xào thịt và rau xào, một bữa cơm đạm bạc bình thường, dùng một ngọc bội để trả lễ?
Bùi Kỵ cũng híp mắt , khi Thanh Thanh câu , cho dù nhiều thăm dò đến mấy cũng thể che giấu .
giờ phút , Bùi Kỵ đầu tiên kiềm chế nghi hoặc và sự bàng hoàng của : “Tại ?”
Tại ? Đầu tiên là đến nơi từng đặt chân đến cứu , chạy đến đây kết bạn với , giờ tặng đồ cho .
Huynh một chất tử của nước địch, con bỏ rơi của nước Tống, rốt cuộc gì đáng để nàng lợi dụng?
Bùi Kỵ phận đặc biệt, trải qua quá nhiều sự bạc bẽo, thật sự cách nào đa nghi, đề phòng.
Bùi Kỵ chằm chằm tiểu đoàn tử với nụ rạng rỡ mặt, cố gắng một chút điều đoán từ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của tiểu đoàn tử, ngoài nụ chân thành và đôi mắt linh động , thể chứa đựng bất cứ thứ gì khác.
Tiểu đoàn tử ôm ngọc bội, nâng ngọc bội lên cao hơn một chút, rõ hoa văn đó: “Vì Thanh Thanh kết bạn với ca ca mà! Ca ca xem, là trúc đó, Thanh Thanh thấy nghĩ đến ca ca , liền mang qua tặng cho ca ca đó!”
Bùi Kỵ ngây .
Cho dù thế nào, đôi mắt của tiểu đoàn tử đều vô cùng trong sáng.
Rất lâu , Bùi Kỵ mỉm , nhận lấy ngọc bội : “Được, đa tạ.”
“Không cần khách sáo , là quà đáp lễ mà!”
Tiểu đoàn tử vẫn còn nhớ bữa cơm ngày hôm qua.
Hai nên lời, A Phúc thò đôi mắt cánh cửa, lẩm bẩm: “Ai da, ngoài nữa sẽ kịp mất, nếu chậm giờ công tử nhất định sẽ những hoàng thất tử trêu chọc! Công tử còn chuyện xong thế?”
Bùi Kỵ vẫn luôn gì, giống như căn bản vội, Thanh Thanh đột nhiên nhớ ngoài , vội vàng nghiêng nhường chỗ cho .