Thanh Thanh khẽ phất tay, cả hoàng cung tan chảy! - Chương 295: Uống chút canh mướp giải nhiệt đi thôi

Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:33:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cuộc cãi vã của Trịnh Hoàng hậu và Lương Quý nhân, cùng với những lời can ngăn thỉnh thoảng xen của Tạ Uẩn Dạng. Ba giọng vang lên ngớt, chẳng ai thèm để ý lời của đối phương, cục diện hỗn loạn kéo dài một lúc lâu, khiến Hầu công công đang một bên quan sát toát cả mồ hôi.

 

“Ôi chao, ôi chao, Hoàng hậu nương nương, Lương Quý nhân, đừng cãi nữa, đừng cãi nữa!”

 

Hai họ thể để ý đến ? Một tức giận đến phá vỡ hình tượng mà mắng chửi, một khác gấp gáp phân bua phủi sạch quan hệ của . Ban đầu còn dè chừng Tạ Ngự Tiêu, nhưng khi cãi vã một hồi liền trở nên hận thể trong thế giới chỉ còn hai họ, chẳng màng gì nữa.

 

Hầu công công cầu cứu Tạ Uẩn Dạng, nhưng Tạ Uẩn Dạng nào thể giúp gì, chính còn kịp kinh ngạc. Hắn từng thấy một Trịnh Hoàng hậu bất chấp hình tượng như bao giờ.

 

“Hoàng hậu nương nương, thần gì, đây rõ ràng là do Hoàng hậu nương nương tự mà.” Lương Quý nhân cúi đầu, ánh mắt của Trịnh Hoàng hậu, nàng dấu vết lui về phía thêm một chút.

 

Trịnh Hoàng hậu nghẹn lời, nhận lỡ lời khi khí nóng dâng lên đầu, càng tức giận đến mức còn màng hình tượng, mặt đỏ bừng. Nàng còn dáng vẻ đoan trang mẫu nghi thiên hạ như nữa.

 

“Được lắm, bây giờ là đổ hết chuyện lên đầu đúng ?”

 

“Thần dám, Hoàng hậu nương nương đừng vội chụp mũ cho thần như . Dù , chính là nương nương tự , thần chỉ lời sai cung nữ một chuyến đến Thái y viện, những chuyện khác thần đều , liên quan đến thần chút nào.” Lương Quý nhân giả vờ vô tội Trịnh Hoàng hậu. Nếu Tạ Ngự Tiêu vẫn còn ở đây, Trịnh Hoàng hậu cào nát mặt nàng .

 

“Ngươi——”

 

“Đủ ! Các ngươi cãi đủ !”

 

Tạ Ngự Tiêu tiếng cãi vã của các nàng cho đầu đau như búa bổ, thể nhịn nữa liền bước xuống, “Một kẻ là Hoàng hậu, một kẻ là Quý nhân, mà còn dám càn mặt trẫm. Các ngươi lật tung cả mái nhà của Ngự Thư phòng lên !”

 

“Bệ hạ, thần …” Trịnh Hoàng hậu còn , nhưng ánh mắt của Tạ Ngự Tiêu ngăn .

 

“Ngươi còn gì nữa?”

 

Tạ Ngự Tiêu lạnh lùng thẳng nàng , trong mắt tràn ngập sự thất vọng và bất lực vô hạn. Trịnh Hoàng hậu ở bên cạnh nhiều năm như , từng thấy dùng ánh mắt .

 

Trịnh Hoàng hậu khẽ run lên, khí thế suy yếu vài phần.

 

Ngay lúc cục diện hỗn loạn đang ở thời điểm lúng túng, một tiếng vang trời đột ngột nổ , Thanh Thanh rạng rỡ xuất hiện!

 

“Phụ hoàng~”

 

Mèo con Kute

Chưa thấy tiếng, tiếng gọi mềm mại của tiểu đoàn tử khiến ngọn lửa giận trong lòng Tạ Ngự Tiêu tiêu bớt vài phần. Tạ Ngự Tiêu phất tay áo, cửa, ý đồ dùng tiểu đoàn tử dằn xuống ngọn lửa giận đang bùng cháy trong lòng .

 

Tạ Ngự Tiêu về phía cửa, ai ngờ chỉ thấy Tạ Uẩn Văn đang xe lăn. Ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa. Tạ Ngự Tiêu nghi ngờ tức điên đến mức sinh ảo giác, bởi vì phía Tạ Uẩn Văn một ai, tay cũng đặt bánh xe, nhưng rõ ràng thấy chiếc xe lăn cứ thế thẳng thừng lăn .

 

Cảnh tượng kỳ lạ đến mức khiến Ngự Thư phòng đang hỗn loạn tạm thời rơi tĩnh lặng.

 

Hầu công công đặc biệt như , dùng tay áo lau mồ hôi trán, thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá, quá , Nhị công chúa đến, Nhị công chúa đến !”

 

“Phụ hoàng đừng tức giận, Thanh Thanh và Tứ hoàng đến để hạ hỏa cho đây.”

 

Giọng Thanh Thanh vang lên. Ngay khi Tạ Ngự Tiêu một nữa nghi ngờ già và lãng tai, cái đầu nhỏ của Thanh Thanh ló từ phía xe lăn, nở một nụ rạng rỡ tươi tắn, vẫy vẫy tay chào những trong Ngự Thư phòng.

 

“Sao đều ? Là đây, Thanh Thanh đó nha.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thanh-thanh-khe-phat-tay-ca-hoang-cung-tan-chay/chuong-295-uong-chut-canh-muop-giai-nhiet-di-thoi.html.]

Nói đoạn, tiểu đoàn tử cúi đầu chuyên tâm động tác của , “Hì hục hì hục, đến nơi ! Tứ hoàng xem, Thanh Thanh thể đẩy mà!”

 

Tạ Uẩn Văn , khẳng định: “Thanh Thanh quả nhiên lợi hại.”

 

“Hì hì.”

 

“Con bé , chuyện thế giao cho cung nhân , còn tự tìm việc mà thế?” Tạ Ngự Tiêu xót xa, nghiêm mặt “dạy dỗ” nàng, nhưng Thanh Thanh lập tức chặn : “Ê, Phụ hoàng, đây là Thanh Thanh tự đẩy đó.”

 

Nói xong, Thanh Thanh dặn Tử Quyên mang đồ nàng mang tới lên, nghiêm túc với Tạ Ngự Tiêu: “Phụ hoàng xem nóng tính thế , bây giờ mới xuân thôi, đợi đến mùa hè thì can hỏa chẳng sẽ thiêu cháy Phụ hoàng .”

 

Quả nhiên vẫn là con gái . Giọng của Thanh Thanh trong tai Tạ Ngự Tiêu quả thực khiến như tiên nhạc, tâm tình cũng bình tĩnh .

 

Mấy cung nhân đều bưng lên một bát canh màu xanh, trông vẻ là cùng một loại.

 

Thanh Thanh mỉm : “Phụ hoàng, đến đây, uống canh mướp giải nhiệt ạ.”

 

Thanh Thanh hiệu cho Tạ Ngự Tiêu, đó dặn cung nhân chia những bát canh mướp còn cho những khác trong Ngự Thư phòng.

 

“Thấy ai cũng nóng tính quá, canh mướp bổ, còn giải nhiệt nhất, đặc biệt là những can hỏa vượng thì nhất định uống nhiều canh mướp một chút đó nha.”

 

Nụ của Thanh Thanh càng thêm chuẩn mực, Tạ Uẩn Văn ở phía nàng cho trộm, dùng nắm đ.ấ.m che khóe môi cong lên.

 

Trịnh Hoàng hậu mặt biểu cảm cung nữ bưng một bát canh mướp đến mặt , đầu tiên cảm giác vô ngữ.

 

Lương Quý nhân thì kỳ lạ mờ mịt, đang cãi trong Ngự Thư phòng đột nhiên uống canh ?

 

Chỉ Tạ Uẩn Dạng, vẻ mặt bình tĩnh uống một cạn sạch bát canh mướp . Hừm, Thanh Thanh như nhất định lý do của nàng, bát canh mướp chắc chắn cũng là một phần trong kế hoạch của nàng!

 

Tạ Ngự Tiêu tuy chút nghi ngờ, nhưng xem kịch cãi vã lâu như cũng thật sự chút mệt mỏi . Loại mướp phần lớn trưởng thành mùa hè, mướp ở thời điểm đều là những trái đặc biệt trồng rau nuôi trồng, hương vị càng thêm tươi ngon. Tạ Ngự Tiêu uống cạn nửa bát, quả nhiên cảm thấy can hỏa giảm bớt nhiều.

 

“Thế nào Phụ hoàng, ngon ạ?” Thanh Thanh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi, “Đây là Thanh Thanh đặc biệt chuẩn đó.”

 

“Ừm, tệ, Thanh Thanh lòng !”

 

“Hì hì.” Thanh Thanh sang Trịnh Hoàng hậu và Lương Quý nhân, “Ơ? Hoàng hậu nương nương và Lương Quý nhân uống ? Phụ hoàng đều là ngon đó nha, hai vị nương nương sẽ là ăn quen sơn hào hải vị , nên coi thường canh mướp của Thanh Thanh chứ.”

 

Trịnh Hoàng hậu thèm để ý, hừ một tiếng nghiêng : “Bổn cung ý đó, Bệ hạ ngon thì nhất định là ngon , chỉ là bổn cung gần đây khẩu vị, lúc ăn mà thôi.”

 

“Ồ, .” Thanh Thanh chợt hiểu , “Ôi chao, quên mất Hoàng hậu nương nương gần đây đang cấm túc. Bị giam mãi thế chắc chắn khẩu vị , đều tại Thanh Thanh, quên mất chuyện mất .”

 

“Ngươi!”

 

Sắc mặt Trịnh Hoàng hậu cứng đờ, thấy nàng sắp nổi giận, Tạ Ngự Tiêu liền chắn nàng phía , trừng mắt nàng : “Sao, ngươi còn so đo với một đứa trẻ năm tuổi?”

 

“Thanh Thanh sắp sáu tuổi đó Phụ hoàng.” Thanh Thanh hì hì xòe sáu ngón tay .

 

Tạ Ngự Tiêu cưng chiều xoa đầu nàng: “Mấy tuổi thì vẫn chỉ là trẻ con thôi. Đừng sáu tuổi, mười sáu tuổi, sáu mươi tuổi, con trong lòng Phụ hoàng vĩnh viễn đều là một đứa trẻ!”

 

 

Loading...