Thanh Thanh khẽ phất tay, cả hoàng cung tan chảy! - Chương 201: Tiểu Toàn Tử bị thích khách kéo đi diệt khẩu rồi sao?

Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:30:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

48_Lục Trì liếc Tạ Uẩn Kì một cái, ý tứ trong mắt rõ như ban ngày. Tạ Uẩn Kì đối mắt với y một cái, nhanh chóng lảng , một tay đẩy y : “Ôi da, thì quá , Tiểu Toàn Tử chắc chắn . À! Ta , Tiểu Toàn Tử chắc là ngã ở đó! Y chắc là thấy cái dốc , nên cẩn thận trượt chân ngã xuống, ngã trong hang mà bất tỉnh. À, hoặc là Tiểu Toàn Tử đột nhiên gặp bầy sói, dọa sợ đến mức hoảng loạn đường nào chạy nên mới cố ý nhảy về phía đó, chúng mau cứu y! Chờ chờ , cũng thể là thích khách, hoặc Tiểu Toàn Tử vô tình thấy cuộc đối thoại giao dịch gì đó kinh thiên động địa, nên sắp thích khách lôi diệt khẩu, trong thoại bản đều như đó.” Tạ Uẩn Kì nghiêm túc lái sang chuyện khác, càng càng hoang đường, Thanh Thanh quả thực dở dở , nàng sắp đếm xuể hôm nay Tạ Uẩn Kì chọc bao nhiêu . Nếu cứ để Tạ Uẩn Kì tiếp tục đùa giỡn như , trời ngả về đêm thì đừng hòng tìm thấy Tiểu Toàn Tử nữa. Thanh Thanh : “Ừm, lý. Nơi đây hình như chẳng tìm thấy gì cả? Vậy chúng mau xuống dốc xem .” Thanh Thanh gọi Tử Quyên trở về, quả nhiên hỏi vẫn tìm thấy gì. Một đoàn đành về phía rìa “vách dốc”, định xuống dốc xem xét. Tạ Uẩn Kì vẫn còn giả vờ suy nghĩ tại chỗ, Lục Trì một tay nhấc bổng y lên: “Đi thôi.” Tạ Uẩn Kì vẫn còn chút khó chịu, chẳng gì, chỉ lầm bầm lèo nhèo theo y.

 

Mèo con Kute

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thanh-thanh-khe-phat-tay-ca-hoang-cung-tan-chay/chuong-201-tieu-toan-tu-bi-thich-khach-keo-di-diet-khau-roi-sao.html.]

Đi đến bên “vách dốc”, Thanh Thanh thò đầu , Lục Trì chắn mặt nàng, bảo nàng lùi . Nơi đây là sườn dốc đón gió, gió lớn, hàn phong rít gào, thổi tóc Thanh Thanh bay phấp phới, vầng trán mịn màng lộ . “Công chúa cẩn thận, hãy để .” Tạ Uẩn Kì chẳng khách khí chút nào, cũng núp Lục Trì, chắp tay lưng vẻ chỉ trỏ giang sơn: “ , hãy để y , chút nguy hiểm mà còn đối phó , thể Đại tướng quân chiến trường.” Lục Trì quan sát gật đầu, hờ hững đáp y: “Ừm, đúng đúng đúng, Điện hạ đều đúng cả.” Thanh Thanh hỏi y: “Lục Trì ca ca, thế nào , chỗ nào ?” Lục Trì chằm chằm một chỗ, trong lòng suy tính. “Vừa nghĩ, Tiểu Toàn Tử vô cớ chạy về phía .” Lục Trì dừng , lùi về hai bước, “Xem , là kẻ đang giở trò trong tối.” “Hả?” Tạ Uẩn Kì mơ hồ, “Ngươi lảm nhảm cái gì , ai giở trò chứ?” Thanh Thanh chau mày, cẩn thận liếc xuống . Cái dốc , quả nhiên như Ngự Lâm Quân , vô cùng hiểm trở, Thanh Thanh cảm thấy chẳng khác gì vách đá, độ dốc , suýt nữa là một bức tường thẳng . là ứng với câu , chỉ thẳng mới là tường, còn đều là dốc. Điểm khác biệt duy nhất là rơi xuống vách đá thì là , còn cái dốc đường. Hơn nữa cái dốc lồi lõm bằng phẳng, khắp nơi đều những cái hố lớn nhỏ, Thanh Thanh suy tính nếu xuống dốc , nhất định luôn tâm ý, bằng chỉ cần sơ suất một chút là sẽ rơi xuống hố ngay. Điều khiến kinh hãi nhất là địa thế của cái dốc , mà là Tạ Uẩn Kì đoán đúng . Ở cùng của sườn núi, trong cái hố lớn nhất ở phía cực trái, một trong cái hố lớn, đầu úp xuống, chân vắt ngoài. Bộ thái giám phục màu xanh đậm quen thuộc, cùng với hoa văn đặc trưng của thái giám cận ở vạt áo, gì là thể hiện đó chính là Tiểu Toàn Tử. Tiểu Toàn Tử trong cái hố lớn, thấy mặt y, chỉ thấy thể bất động, Thanh Thanh nhất thời cũng thể phán đoán trạng thái của Tiểu Toàn Tử . Bên cạnh cái hố lớn, hai nam nhân bịt mặt đang xổm. Hai mặt đối mặt, giữa họ dường như đặt thứ gì đó, cả hai đang chuyên tâm thì thầm to nhỏ với vật . Do gió khá lớn, bên cạnh vị trí của Thanh Thanh cùng đoàn nhiều cây cối, gió thổi qua cây phát tiếng ù ù, che lấp tiếng động nhỏ của đoàn . Hơn nữa vài cách hai kẻ sườn núi một đoạn, lúc đối phương tạm thời vẫn phát hiện sự mặt của họ. Thanh Thanh khẽ kêu lên một tiếng kinh ngạc thành tiếng, gần như ngay lập tức nàng phản ứng , Tiểu Toàn Tử đây là hai lai lịch bất minh hại. Thanh Thanh hạ thấp giọng, với tiểu đội trưởng đội Ngự Lâm Quân đang tuần tra: “Ngươi mau phái một về trường săn, tìm thêm đến đây.” “Rõ!” Chuyện viện quân sắp xếp thỏa, bây giờ điều quan trọng nhất là nghĩ cách xác định Tiểu Toàn Tử còn sống . Tạ Uẩn Kì vỗ mạnh miệng , vô cùng hối hận, nhỏ giọng tự mắng: “Miệng quạ, miệng quạ! Đều tại cái miệng quạ của , gì trúng nấy thế , bình thường cũng thấy trúng cái gì !” “Chuyện trách Ngũ Hoàng .” Thanh Thanh hỏi Lục Trì, “Có nhận hai kẻ là ai ?” Lục Trì lắc đầu: “Cách quá xa, .” Thanh Thanh chau mày, thực hỏi câu cũng là thừa, nếu là của họ, ai Tiểu Toàn Tử là thái giám cận của Ngũ Hoàng tử. Thái giám cận của Hoàng tử điện hạ, tuy là thái giám, nhưng trắng chính là cánh tay , là trọng dụng bên cạnh Hoàng tử, phàm là thông minh một chút đều thể đắc tội, thể hại y, chẳng lẽ sợ Hoàng tử trách tội mà mất đầu ? Nhìn từ xa thấy rõ hai là ai, Thanh Thanh nhất thời cũng nên tìm cách vòng qua , là án binh bất động ở đây chờ viện quân đến. Tạ Uẩn Kì nóng như lửa đốt: “Còn chờ gì nữa? Đừng đợi viện quân! Cứ chờ nữa thì Tiểu Toàn Tử sẽ tắt thở mất! Bọn chúng chỉ hai , chúng đông hơn, cứ xông lên đ.á.n.h là !” Thanh Thanh kiên nhẫn : “Ngũ Hoàng đừng vội, tuy đối phương chỉ hai , nhưng Thượng Lâm Vi Trường vẫn luôn là nơi săn b.ắ.n của hoàng gia, bọn chúng thể nào . Hơn nữa thái giám phục của Tiểu Toàn Tử vẫn còn mặc , rõ ràng Tiểu Toàn Tử là trong cung. Hai kẻ đó dám tay với trong cung ngay địa bàn của hoàng gia, chắc chắn loại hiền lành. Nếu chúng mạo hiểm xông lên, bọn chúng mai phục thì , hoặc bọn chúng lợi hại dễ dàng lấy ít thắng nhiều thì .” Lục Trì tán thành lời của Thanh Thanh: “ , thà phòng ngừa vạn nhất, vẫn là nên cẩn trọng một chút thì hơn.” Tạ Uẩn Kì lời hai , bình tĩnh , gật đầu: “Nói đúng lắm, bình tĩnh bình tĩnh, thể tự chui hố lửa .” Tạ Uẩn Kì méo mặt, lát thì trách lát thì trách Tiểu Toàn Tử: “Đều tại Tiểu Toàn Tử, đang yên đang lành bắt mà cũng kêu một tiếng, nếu y kêu lên chúng thấy chẳng thể lập tức cứu y ? Ai da, cũng trách , đang yên đang lành cứ chọc tổ ong chứ, bây giờ mật ong cũng ăn , Tiểu Toàn Tử còn sống c.h.ế.t rõ.”

 

 

Loading...