Thanh Thanh khẽ phất tay, cả hoàng cung tan chảy! - Chương 200: Người ta khi lúng túng sẽ giả vờ bận rộn

Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:30:10
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tạ Uẩn Kì chút lo lắng, dù Tiểu Toàn Tử từ nhỏ theo hầu hạ bên cạnh , Tạ Uẩn Kì đối với tình cảm vẫn sâu đậm.

 

Để đảm bảo an , Thanh Thanh đưa theo đội Ngự Lâm quân nãy Tử Quyên hỏi chuyện, vốn đang tuần tra. Mọi men theo con đường Tạ Uẩn Kì chỉ, quả nhiên đầy nửa khắc thấy từ xa vách đá dựng nhắc đến. Con đường rợp bóng cây xanh, rõ ràng là đất chân núi, nhưng đến phía bất chợt núi uốn khúc, như thể xuất hiện một vách núi đứt gãy.

 

Tạ Uẩn Kì chỉ tay về phía đó: "Các ngươi xem, đây chính là vách núi ."

 

Vài dừng , quan sát xung quanh.

 

Vách núi trò đùa, nếu Tiểu Toàn Tử thật sự rơi xuống thì ? Tạ Uẩn Kì vô cùng lo lắng, tiểu bá vương ngày thường chẳng thiết gì, giờ đây khó nén sự bồn chồn.

 

"Làm bây giờ, các ngươi Tiểu Toàn Tử sẽ rơi xuống chứ?"

 

Vách núi chuyện đùa, đây cũng chẳng thoại bản võ hiệp nào, nếu Tiểu Toàn Tử thật sự rơi xuống, e rằng... E rằng đến cả thây cũng chẳng còn. Vừa nghĩ đến Tiểu Toàn Tử thể tan xương nát thịt, Tạ Uẩn Kì cũng thành tiếng.

 

Lục Trì thì nghĩ , trấn tĩnh an ủi: "Đừng vội, hết hãy tìm thử xem."

 

Thanh Thanh đồng ý với lời Lục Trì, khi việc tận mắt chứng kiến, tất cả chỉ là suy đoán của bọn họ mà thôi. Thanh Thanh cũng an ủi Tạ Uẩn Kì vài câu, đoạn với Tử Quyên: "Tử Quyên, ngươi dẫn họ tìm quanh đây, xem dấu vết Tiểu Toàn Tử . Nhớ cẩn thận, xa mép vách núi một chút, đừng để lỡ chân mà rơi xuống."

 

Lục Trì dịu dàng Thanh Thanh, trong mắt ngừng hiện lên sự tán thưởng. Giữ vững bình tĩnh nguy nan nhiều thể , nhưng mới năm tuổi , Lục Trì quả thực đầu thấy. Ít nhất cho đến bây giờ, từng gặp.

 

Tử Quyên đáp: "Vâng, công chúa."

 

Tử Quyên dẫn đội Ngự Lâm quân tản , tìm kiếm dấu vết Tiểu Toàn Tử khắp các ngóc ngách xung quanh. Lục Trì từ lúc mới Tạ Uẩn Kì bên vách núi nhíu mày, mãi giãn , khi thấy cảnh thật ở đây càng thêm nghi hoặc.

 

Trước khi đến Thượng Lâm Vi Trường, Ngự Lâm quân đến quanh đây kiểm tra tình hình . Hoạt động săn b.ắ.n tổ chức ở Thượng Lâm Vi Trường nhiều năm như , từng ở đây vách núi nào.

 

Tạ Uẩn Kì chỉ vách núi, bắt đầu kể sự hiểm nguy lúc đó của : "Ta cho các ngươi , lúc nguy hiểm lắm. Tiểu gia đôi chân nhanh như gió chạy nhanh như bay, lũ ong căn bản đuổi kịp tiểu gia. Nếu phía là vách núi, tiểu gia từ xa đầu , tiểu gia còn thể chạy loanh quanh dụ lũ ong cả ngày!"

 

Tính cách Tạ Uẩn Kì là , trong tình huống nguy cấp thế nào cũng bỏ cái tật cứng miệng. Thanh Thanh cảm thấy Tạ Uẩn Kì thuộc loại vịt, chẳng gì cứng bằng cái miệng.

 

"Ưm ưm, Ngũ hoàng thật sự lợi hại đó." Thanh Thanh khen ngợi , cẩn thận quan sát Tử Quyên và những khác, cố gắng kịp thời nhận nếu họ phát hiện điều bất thường.

 

"Đó là điều tất nhiên, cũng xem tiểu gia là ai." Tạ Uẩn Kì hất mái tóc lưa thưa, đắc ý .

 

Tạ Uẩn Kì cứng miệng thì cứng miệng, nhưng cũng cực kỳ dễ dỗ, mỗi khác còn dỗ mấy câu, tự dỗ như một đứa trẻ hai ba tuổi. Thanh Thanh cảm thấy như đặc biệt đáng yêu.

 

Thanh Thanh , khóe mắt thấy Lục Trì vẫn nhíu mày, liền hỏi: "Lục Trì ca ca, chuyện gì ?"

 

Tạ Uẩn Kì Thanh Thanh gọi Lục Trì liền bùng nổ: "Cái gì, Lục Trì ca ca? Sao một lát thêm một ca ca ? Lục công tử thì cứ gọi Lục công tử, gọi ca ca cái nỗi gì. Lục Trì, ngươi , ngươi , nhân lúc ở đây mà bắt nạt !"

 

Thanh Thanh toát mồ hôi, dỗ dành : "Ngũ hoàng bình tĩnh, chỉ là cách xưng hô lễ phép thôi mà, đừng vội bận tâm những chuyện nữa, điều cấp bách bây giờ là tìm Tiểu Toàn Tử đó."

 

Tạ Uẩn Kì , cứ liên tục dùng tay đ.ấ.m Lục Trì: "Ngươi , ngươi bắt nạt ?"

 

Lục Trì dễ dàng né tránh, : "Công chúa, ở đây vách núi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thanh-thanh-khe-phat-tay-ca-hoang-cung-tan-chay/chuong-200-nguoi-ta-khi-lung-tung-se-gia-vo-ban-ron.html.]

"Ưm?" Thanh Thanh lập tức bừng tỉnh tinh thần.

 

Lục Trì giải thích: "Trong vòng năm dặm quanh Thượng Lâm Vi Trường đều bản đồ chi tiết, từng thấy trong thư phòng của phụ , hề vách núi."

 

Vừa nãy Lục Trì cãi một câu, giờ Lục Trì ở đây vách núi, điều khiến Tạ Uẩn Kì tức giận thôi.

 

Tạ Uẩn Kì chỉ về phía : "Sao thể , là cái gì?"

 

Thanh Thanh cũng rơi trầm tư, phía trăm mét, đúng là còn đường nữa. , lúc , Lục Trì thể dối chứ.

 

"Có!"

 

"Không ."

 

"Ngươi , ngay mặt ngươi, thấy ?"

 

Tạ Uẩn Kì vẫn đang tranh cãi ngừng với Lục Trì, Thanh Thanh chợt nghĩ, Tạ Uẩn Kì từ xa thấy bên đó còn đường nên đầu chạy về, thực căn bản rõ rốt cuộc đó vách núi . Vạn nhất đó vách núi, mà thực chỉ là một con dốc dốc thì .

 

Thanh Thanh gọi một Ngự Lâm quân đang tìm kiếm ở một bên đến, hỏi gần đây vách núi nào . Ngự Lâm quân cũng chỉ là một tiểu binh bình thường, rõ ràng về chuyện như Lục tướng quân, phụ của Lục Trì. phụ trách tuần tra khu vực , nên vẫn khá hiểu rõ tình hình ở đây.

 

Ngự Lâm quân lắc đầu: "Bẩm công chúa, gần đây vách núi, nhưng ở phía đó một con dốc hiểm trở, gập ghềnh bằng phẳng, dốc còn nhiều hang hốc lởm chởm."

 

Con dốc hiểm trở mà Ngự Lâm quân chỉ, chính là nơi Tạ Uẩn Kì lầm tưởng là vách núi.

 

Tay Tạ Uẩn Kì đang kéo Lục Trì chuẩn nhất quyết so tài với bỗng khựng : "..."

Mèo con Kute

 

Gì cơ?

 

Thật sự vách núi ?

 

Người khi bối rối sẽ giả vờ bận rộn. Ví dụ như Tạ Uẩn Kì.

 

Tạ Uẩn Kì xong, đầu tiên là hai tay vuốt lên đầu, giả vờ chỉnh mái tóc rối bời của , miệng lẩm bẩm: "Ôi da, tóc rối quá tóc rối quá."

 

"Ôi da, đôi giày , đôi giày bẩn ."

 

Tạ Uẩn Kì khoa trương thò đôi giày của từ vạt áo , hiệu cho họ thấy giày của thật sự bẩn , đó xổm xuống, móc một chiếc khăn tay lau giày liên tục. Vừa lau giày, chợt thấy cạnh chân mấy con kiến đang xếp hàng bò qua, nặn giọng, vẻ hồn nhiên mất nét trẻ thơ: "Wow, kiến kìa, đáng yêu quá!"

 

Thanh Thanh: "..."

 

Lục Trì: "..."

 

Không khí im lặng một hồi.

 

Thanh Thanh chút ngẩn , trong mắt tràn đầy sự mơ hồ, nên hiểu hành động của Tạ Uẩn Kì thế nào. Mãi đến khi lũ kiến bò xa hết, Tạ Uẩn Kì mới đành vỗ vỗ m.ô.n.g dậy, lên đối mặt với ánh mắt của Lục Trì.

 

 

Loading...