Thanh Thanh khẽ phất tay, cả hoàng cung tan chảy! - Chương 162: Đàn sói thật sự bỏ đi
Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:29:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hừm hừm, bầy sói dù thông minh đến mấy, cũng thể qua thoại bản của nhân loại chứ? Hì hì, phen chẳng sẽ nàng hù cho ngớ .
Mấy bên ngoài tiểu đoàn tử nhảm nhí, lặng lẽ chọn giả vờ như thấy gì.
Mèo con Kute
Tạ Uẩn Xuyên cảm thấy, đến lúc cần khuyên nhủ Hoàng tổ mẫu đừng đặt những thoại bản ở nơi Tiểu Bạch thể trông thấy nữa.
"Ngươi gì?!" Lang Vương tức thì như giẫm đuôi, nhe nanh tiến sát nàng, đôi mắt xanh biếc phát ánh sáng u ám, âm u đáng sợ, "Là con hổ con cho ngươi , lừa gạt , thi hành cái gọi là hoãn binh chi kế của nhân loại các ngươi ?"
Thanh Thanh thầm trả lời, quả thật là , hổ danh là lang tộc các ngươi, quả thực thận trọng thông minh.
Trên mặt, tiểu đoàn tử vẫn giữ vẻ bình thản của "công chúa Thiên Đình phái xuống bảo vệ chúng sinh", khẽ lắc đầu với chút tiếc nuối, như thể bất lực: "Ai, khôn ngoan tự hại ."
Nàng chỉ đến đó mà thôi, thêm một lời nào nữa. Đối phó với đối thủ thông minh thận trọng, quá nhiều ngược là sơ hở. Cần dừng đúng lúc, vài câu là đủ, cho đủ gian suy nghĩ, còn để tự đoán, như mới hảo. Nói cho cùng, phương pháp mà Thanh Thanh áp dụng, chẳng qua cũng chỉ là một cuộc đấu trí tâm lý với bầy sói mà thôi. Ai tâm lý vững vàng hơn, đó sẽ thắng.
Quả nhiên, Lang Vương miệng thì tin lời nàng, nhưng Thanh Thanh thật sự ngậm miệng, vui .
Tiểu Thạch Đầu vui vẻ chạy hai vòng quanh Thanh Thanh, vội vàng thêm dầu lửa cho : "Chủ nhân chủ nhân, may mà giúp chúng , nếu cha sẽ thật sự trúng kế mất thôi."
Lang Vương quả nhiên thể chống đỡ, ánh mắt rực lửa về phía bầy sói phía . Chẳng mấy chốc, liền mấy con sói bước tới, run rẩy : "Lão đại, chúng tận mắt thấy con hổ đực rơi xuống động. Hơn nữa xung quanh đó mọc đầy dây leo gai, nếu dây leo cứa rách, chúng cũng thể lấy m.á.u của để dụ hai con ."
Lang Vương gầm lên một tiếng giận dữ: "Hỗn xược! Bọn chúng đây là gậy ông đập lưng ông! Các ngươi tận mắt thấy con hổ đực hết , rơi hang là kế hoạch ban đầu của chúng ư!"
Bầy sói bàn tán xôn xao, Lang Vương rống đến mức dám ngẩng đầu.
Bàn tay Thanh Thanh giấu lưng lén lút dấu hiệu chiến thắng.
Lang Vương tức giận cực độ, hận thể lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t con hổ cái để hả giận, nhưng nghĩ đến ấu tể của sống c.h.ế.t rõ, thể hạ thấp tư thái, hỏi Thanh Thanh: "Con của , chúng thế nào !"
Thanh Thanh lập tức vẻ bí ẩn, giọng kéo dài, thần bí khó lường : "Ở nơi ai thấy, một cán cân của thế gian. Từ xưa đến nay, những gì một thể đạt đều định . Được thứ gì, ắt sẽ mất thứ khác. Ấu tể lang tộc thế nào, tự nhiên sẽ phụ thuộc việc ngươi sẽ gì."
Lang Vương lùi hai bước, ánh sáng xanh trong đồng tử đặc biệt âm u giữa lớp lông đen xám.
"Lão đại, lời nàng là ý gì?" Lang Vương mắng một câu: "Ngươi còn hiểu ư? Vợ con của con hổ đực khống chế , nếu bây giờ chúng g.i.ế.c vợ , vợ con của cũng sẽ con hổ đực giết!"
Giết hổ cái và hổ con, vây công con hổ đực , địa bàn mà bầy sói chúng thèm bấy lâu nay sẽ thuộc về bầy sói chúng. cái giá trả —— là vợ con của !
Lang Vương cam lòng thoáng qua hai con bạch hổ, nghiến răng nghiến lợi lệnh: "Rút lui, mau chóng về!"
Một con sói hú lên một tiếng lớn, lập tức, bầy sói lũ lượt bắt đầu rút lui, chạy về phía bên rừng cây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thanh-thanh-khe-phat-tay-ca-hoang-cung-tan-chay/chuong-162-dan-soi-that-su-bo-di.html.]
Lang Vương cùng, ánh mắt quét qua bạch hổ, dừng tiểu đoàn tử tinh xảo thoát tục, ung dung tự tại như tiên đồng trời . Người đó, thật sự là tiên tử ư? Lang Vương kịp nghĩ nhiều, bận lòng vì vợ con, chạy theo bầy sói.
Chẳng mấy chốc, khí căng thẳng lập tức tiêu tán, chỉ còn bạch hổ và mấy kiệt sức.
Thập Tam mừng kinh ngạc: "Nhị điện hạ, Thái tử điện hạ, bầy sói thật sự ! Những điều công chúa bịa thật sự tác dụng, chẳng lẽ động vật khác với con , động vật tin những điều ư?"
Tạ Uẩn Dạng mơ hồ: "Chuyện ... là ngươi lát nữa hỏi Thanh Thanh xem ?"
Thập Tam tâm phục khẩu phục: "Vâng! Lát nữa thuộc hạ sẽ thỉnh giáo cẩn thận công chúa điện hạ, nhỡ các ngoài nhiệm vụ gặp tình huống , cũng lảm nhảm bịa một tràng dọa chạy bọn chúng!"
Tạ Uẩn Xuyên: "..." Tạ Uẩn Dạng: "..."
Bầy sói còn bóng dáng, Tiểu Thạch Đầu khi xác nhận thở của bầy sói xa, nhanh chóng lao về phía . Bạch hổ ôm lòng, dùng vuốt vỗ xuống đất, lật lật xem mấy , xác nhận .
"Nương, con , là chủ nhân cứu con!" "Chủ nhân?"
Sau khi nguy hiểm tạm thời giải trừ, bạch hổ mới tâm tư chú ý đến chủ nhân trong lời của . Bạch hổ nghiêng đầu, về phía chủ nhân trong lời của Thạch Đầu —— tiểu đoàn tử giúp nàng đuổi bầy sói.
Tiểu đoàn tử tự nhiên xổm bên cạnh bạch hổ, hai tay dang rộng, ước lượng kích thước của bạch hổ: "Oa, lớn thế , hổ danh là bá chủ trăm thú, thật lợi hại nha!"
Thạch Đầu mới một tháng gần lớn bằng Tiểu Bạch, cho nên khi gặp của Thạch Đầu, Thanh Thanh chuẩn tinh thần thấy một con mèo trắng siêu vô địch khổng lồ. tận mắt thấy, mới nghĩ vẫn đủ táo bạo.
Chiều dài chừng ba Thanh Thanh, chiều rộng vai chừng một Thanh Thanh, lông trắng như nhung điểm xuyết những vằn đen, đỉnh đầu chữ "Vương" uy vũ bá khí, bất kể ai thấy cũng đều khí phách của bạch hổ cho lùi bước.
Thanh Thanh thì , những sợ chút nào, còn vô cùng hiếu kỳ và thích thú sờ lên đầu bạch hổ, tay dùng chút sức xoa bóp: "Kìa, lông giống lông của Thạch Đầu, lông của Thạch Đầu mềm mà, vì Thạch Đầu còn nhỏ . Chà chà, xúc cảm cũng giống lông cừu, lông cừu xù, lông hổ thô ráp ghê!"
Bạch hổ: "..." "Thạch Đầu là ai?" "Chính là Thạch Đầu đó." Thanh Thanh tủm tỉm chỉ Thạch Đầu. Thạch Đầu cũng thẹn thùng : "Hì hì, là con đây nương." Bạch hổ: "..."
Bạch hổ há miệng, nanh nhọn trong miệng lộ nửa chừng, dường như chút bất mãn với cái tên : "Ngươi một con hổ, gọi là Thạch Đầu?"
Thanh Thanh nghi hoặc: "Sao , ? Là vì Thạch Đầu đụng đá nên mới rơi lòng Thanh Thanh, cho nên Thanh Thanh đặt tên cho là Thạch Đầu, hợp với ?"
Thạch Đầu: "Phải đó đó, hợp với Thạch Đầu! Chủ nhân thật giỏi đặt tên!"
"Phải , hì hì hì." Hai tiểu đoàn tử tự bật , đắm chìm trong niềm vui của cái tên .
Bạch hổ: "..." "Thật sự là ." Bạch hổ lặng lẽ thu nanh nhọn, tự nhủ: "Một là ân nhân cứu mạng của và con trai, một là con trai của , nhịn!"