Thanh Thanh khẽ phất tay, cả hoàng cung tan chảy! - Chương 158: Hắn hiện tại đã hiểu vì sao Tạ Uẩn Xuyên không thể chịu đựng được
Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:29:16
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thanh Thanh ôm tiểu lão hổ, Tạ Uẩn Xuyên và Thanh Thanh mắt lớn trừng mắt nhỏ, cứ thế ngây hồi lâu. Tạ Uẩn Xuyên như đ.á.n.h cược một phen, vươn tay nhấc con tiểu lão hổ đang vùi trong lòng Thanh Thanh lên: “Thanh Thanh, thứ nguy hiểm lắm, mau vứt !” Đùa giỡn gì chứ, tuy vật nhỏ màu trắng như Tiểu Bạch, kích thước tạm thời còn bằng Tiểu Bạch, nhưng đây là ấu tể của vạn thú chi vương. Một giây còn toe toét với y, giây thể c.ắ.n đứt đầu ngươi !
Thanh Thanh "" một tiếng, nhưng vật nhỏ trong lòng đang vùi vai nàng mà khẽ khàng kêu ư ử. Thanh Thanh cúi đầu, kéo giãn một chút cách với cục bông trắng muốt . Tiểu lão hổ lập tức vẫy bốn móng vuốt nhỏ, quấn lấy nàng ôm chặt, miệng rên rỉ, đuôi vẫy vẫy, dáng vẻ nhỏ nhắn đầy tủi . Người, đừng đẩy hổ!
Thanh Thanh hiểu thấy dáng vẻ nũng với ca ca từ con tiểu lão hổ . Ơ, con "quái vật ư ử" còn lớn bằng Tiểu Bạch , thật sự nguy hiểm ? Thanh Thanh do dự cúi đầu.
Dường như cảm nhận sự do dự của nàng, tiểu lão hổ "oàng" một tiếng, dụi dụi tiểu nhân loại mắt: "Chủ nhân, một chút cũng nguy hiểm, ư ư ư, đừng bỏ rơi !" Thanh Thanh chớp mắt. Hửm? con "quái vật ư ử" gọi nàng là chủ nhân đó!
Cục bông nhỏ nhận chủ một cách khó hiểu lập tức cảm giác sứ mệnh của một chủ nhân, vứt! Giữ ! Thanh Thanh ngẩng đầu: "Thái tử ca ca, nguy hiểm , xem, đang sợ hãi kìa!"
Tạ Uẩn Xuyên giật , ngửa tránh né con bạch hổ nhỏ nàng giơ tới, đối mắt với đôi mắt lớn trong veo ngây ngô của nó. Tiểu lão hổ: "Ư." Tạ Uẩn Xuyên: "..."
Cục bông nhỏ: "Thái tử ca ca, chúng mang , gặp là duyên phận, còn từ trời rơi xuống nữa." Tạ Uẩn Xuyên cho câm nín, từ việc mắt lớn trừng mắt nhỏ với một cục bông nhỏ, giờ thành mắt lớn trừng mắt nhỏ với hai cục bông nhỏ.
Tiểu lão hổ đặt móng vuốt lên vai Thanh Thanh ôm chặt nàng, nghiêng cái đầu nhỏ lên cổ nàng, kêu "oàng oàng" đầy đáng thương. Con tiểu lão hổ trông vẻ mới tròn tháng, lông trắng xù mềm mại, bông xù, còn dính mấy chiếc lá, đáng yêu vô cùng. Ấu hổ mới tròn tháng cũng chỉ học , đứa nào học chậm còn vững, thảo nào con tiểu lão hổ ban nãy đ.â.m đầu tảng đá lớn.
Cục bông nhỏ ôm "tiểu khả ái", nũng với Tạ Uẩn Xuyên: "Thái tử ca ca, ạ Thái tử ca ca, xem Tiểu Thạch Đầu đáng yêu bao."
Tiểu lão hổ vui mừng đặt tên Tiểu Thạch Đầu: "Phải đó đó, đáng yêu bao! Khoan , Tiểu Thạch Đầu?" Chiếc đuôi vẫn luôn vẫy của tiểu lão hổ dừng , chằm chằm Thanh Thanh, dường như đang hỏi nàng cái tên thật lòng . "Thôi , Tiểu Thạch Đầu thì Tiểu Thạch Đầu." Tiểu Thạch Đầu "oàng" một tiếng, vui vẻ chấp nhận cái tên , vẫy đuôi: "Tiểu Thạch Đầu đáng yêu bao, oàng oàng." "Ừ ừ ừ, đáng yêu bao."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thanh-thanh-khe-phat-tay-ca-hoang-cung-tan-chay/chuong-158-han-hien-tai-da-hieu-vi-sao-ta-uan-xuyen-khong-the-chiu-dung-duoc.html.]
Thanh Thanh gật đầu, hai cục bông nhỏ cùng , đôi mắt sáng lấp lánh, mong đợi Tạ Uẩn Xuyên. Tạ Uẩn Xuyên: "...Được thôi." "Đa tạ Thái tử ca ca!" Tiểu Thạch Đầu cũng vui vẻ vẫy đuôi, "oàng oàng" kêu vang.
Tạ Uẩn Xuyên một trận đau đầu, Truy Phong mang theo Hầu công công cưỡi ngựa xa , Tạ Uẩn Xuyên màng đến cơn đau đầu vì hai tiểu gia hỏa , kẹp chặt bụng ngựa đuổi theo.
Tranh thủ trống , cục bông nhỏ vuốt ve Tiểu Thạch Đầu rời tay, hỏi : "Thạch Đầu, nương của ngươi , ngươi một ở đây ?" Vừa dứt lời, một tiếng hổ gầm từ khu rừng phía truyền đến. Tiểu Thạch Đầu giật , sấp vai nàng về phía đó: "Nương !" Thanh Thanh liền hiểu , con hổ trong rừng đằng , chính là nương của . Dựa theo tình hình , bầy sói giờ hẳn cũng ở đó, là nương của Tiểu Thạch Đầu đang giao chiến với bầy sói ? Tiểu Thạch Đầu một xuất hiện ở đây, xem là hổ vì hại con, để Tiểu Thạch Đầu một nhân cơ hội trốn thoát, còn thì ở cầm chân bầy sói.
Tiểu Thạch Đầu chút sốt ruột: "Chủ nhân, ở đó chỉ nương của , thể đ.á.n.h nhiều con sói xa như !" "Ngươi đừng vội, từ từ , tại các ngươi xảy xung đột với bầy sói, phụ của ngươi ở , chỉ hai con?" "Mấy ngày phụ ngoài kiếm ăn, nhưng hiểu vì , vẫn trở về. Gia đình vẫn luôn sống đỉnh núi Dao Sơn, bầy sói đó luôn đuổi chúng để cướp hang động của chúng . Bình thường chúng dám tới , là vì phụ quá lâu về nhà, bầy sói mới dám tới. Nương còn cách nào, chỉ thể trốn tìm phụ , chúng ngửi thấy mùi của , ngay gần đây thôi, nhưng bầy sói đuổi kịp, nương đành một dụ bầy sói để trốn thoát."
Đôi mắt Tiểu Thạch Đầu ướt át, ôm Thanh Thanh , "Chủ nhân, hãy cứu nương , Thạch Đầu nguyện hổ của !" Thạch Đầu "oàng oàng" kêu lên, đáng thương vô cùng. Thanh Thanh đáng yêu đến mức còn trời đất là gì, đau lòng dỗ dành , lập tức đồng ý hết thảy: "Cứu! Cứu hết! Trước cứu nương của ngươi, cứu phụ của ngươi!"
Mèo con Kute
Tạ Uẩn Xuyên: "...?" Cái gì thế ? Muội đang chuyện với con hổ ? Ý gì chứ, cứu ai, cứu cha của ai, cha của con hổ ? Cha của con hổ chẳng là— "OÀNG—" Phía bên truyền đến một trận hổ gầm, lớn hơn hai . Tiểu Thạch Đầu thấy, t.h.ả.m thiết hơn. Thanh Thanh nghiêng đầu, Tạ Uẩn Xuyên một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, Tạ Uẩn Xuyên thấy cục bông nhỏ : "Thái tử ca ca, chúng mau về, mau về cứu nương của Tiểu Thạch Đầu ạ!" Tạ Uẩn Xuyên hít sâu một , một nữa ghìm cương ngựa dừng , chút thể tin nổi: "Thanh Thanh, , đang chuyện với ?" Tạ Uẩn Xuyên vẻ mặt do dự, chỉ Thạch Đầu, thể thấy chuẩn tâm lý kỹ mới hỏi câu .
"Phải ạ." Cục bông nhỏ nài nỉ : "Ca ca ca ca, chúng mau về tìm nương của Thạch Đầu ạ? Những chuyện khác Thanh Thanh sẽ giải thích với nhé." Cục bông nhỏ đặt Thạch Đầu ngay ngắn, hai cục bông nhỏ cùng rũ đầu . "Ca ca, cầu xin đó."
Đôi mắt cục bông nhỏ sáng rực, hàng mi chớp chớp, đầy mong đợi, ấn đường nhíu , lúm đồng tiền bên khóe môi cũng sức. Nàng hai tay vòng ôm lấy Thạch Đầu, kẹp ở giữa, nắm tay thành quyền, một động tác "cầu cầu đó". Bên cạnh còn một con vật bông xù theo nàng cùng nũng, bốn con mắt đáng thương chằm chằm . Chưa kể Tạ Uẩn Xuyên vốn thích những tiểu động vật lông xù , thêm Thanh Thanh nũng như , Tạ Uẩn Xuyên chịu nổi.
Tạ Uẩn Xuyên nhắm mắt , thở một , lặng lẽ xoay chuyển phương hướng. Được thôi. Y giờ thể hiểu vì y (Tạ Uẩn Xuyên) luôn than phiền rằng, hễ cục bông nhỏ nũng là y chẳng cách nào cả.