Thanh Thanh khẽ phất tay, cả hoàng cung tan chảy! - Chương 145: Đợi băng tuyết tan, cùng chàng tương kiến

Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:28:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Thanh Thanh, là nhị biểu ca của đó! Lúc mới sinh còn bế nữa! Muội đừng đại ca những lời đó, mới bế lâu nhất , trừ Nhị điện hạ , mới là ca ca bế lâu nhất…” “Khụ khụ, Thanh Thanh biểu , đoán xem là ai? Hắc hắc, Thanh Thanh biểu , tất cả chúng đều nhớ , kỳ thực cũng đặc biệt đến gặp . hồi kinh cần Bệ hạ thánh chuẩn, sự việc xảy đột ngột, năm nay cách nào gặp , nhưng ngàn vạn đừng nghĩ nhiều! Chúng đều yêu thương …”

 

Mấy đoạn văn với phong cách khác nối tiếp , Thanh Thanh dường như cũng thông qua những dòng chữ thấy mấy thư phía . Càng , mắt Thanh Thanh càng đỏ hoe.

 

Hóa đây là gia thư mà nhà họ Dung ở tận Liêu Thành xa xôi, khi tin về nàng, gửi từ Liêu Thành cách đây mấy ngàn dặm. Từ nội dung trong thư mà xem, lúc Thanh Thanh mới sinh , nhà họ Dung từng về Kinh thành, gặp nàng, còn ở bên nàng một thời gian ngắn. Cũng chính vì lẽ đó, khi tin tức về trận đại hỏa năm năm truyền đến Liêu Thành, họ chắc chắn cũng vô cùng đau lòng. Hồi đau khổ bao nhiêu, bây giờ hoan hỉ bấy nhiêu. Mất tìm thấy khiến nhà họ Dung vô cùng xúc động, vội vàng xuống phong thư như , cả nhà nóng lòng lời nhanh chóng gửi đến Kinh thành, thế là dồn hết lời lẽ một bức thư. Mặc dù Thanh Thanh còn nhớ những thời gian mà họ nhắc đến, nhưng từng câu từng chữ đều ẩn chứa tình yêu thương dành cho nàng, điều khiến Thanh Thanh vui cảm động.

 

Ở cuối bức thư, là nét chữ hùng hồn như ban đầu. Thanh Thanh đoán, đây chắc chắn là do ngoại tổ phụ tướng quân oai phong lẫm liệt của nàng .

 

“Giấy ngắn, tương tư dài, đợi khi băng tuyết tan chảy, nhất định vượt ngàn dặm sơn hà, cùng tương kiến––”

 

Nghe xong bức thư chứa đầy tình cảm , Thanh Thanh nức nở nhào lòng Tạ Uẩn Xuyên, đôi mắt đẫm lệ: “Ô ô, ca ca…”

 

Tạ Uẩn Xuyên bật , xách gáy tiểu đoàn tử, nâng cái đầu mà nàng cứ rụt cổ lên: “Sao biến thành rùa rụt cổ ?”

 

Thanh Thanh bĩu môi, đôi mắt mờ mịt ánh lệ, đầy vẻ tủi : “Ca ca, Thanh Thanh …”

 

“Hửm?”

 

“Thanh Thanh chẳng gì cả, nhưng bọn họ vẻ thích Thanh Thanh, Thanh Thanh, Thanh Thanh…”

 

Tiểu đoàn tử trở nên luống cuống tay chân, đột ngột cảm nhận tình yêu thương thuần túy và to lớn đến , trong lòng tiểu đoàn tử mừng kinh ngạc, còn chút e thẹn, là thụ sủng nhược kinh cũng quá lời.

 

Tạ Uẩn Xuyên khỏi bật , nhẹ giọng với nàng: “Muội chẳng cần gì cả, ở đây, chính là bảo bối của tất cả chúng .”

 

Mắt Tạ Uẩn Xuyên ngập ý , khi vươn tay đắp góc chăn trượt xuống cho nàng, ấm từ lòng bàn tay thấm , như thể ngay cả thở cũng tìm điểm tựa. Thanh Thanh dần dần dẹp yên nỗi bất an trong lòng, đôi mắt sáng lấp lánh, đáp : “Vâng!”

 

Tâm ý của nhà họ Dung nhận , cũng nên hồi âm một phong thư. Tiểu đoàn tử để Tạ Uẩn Xuyên mặt hồi âm, yêu thích rời tay ôm bức thư lâu, dùng ngón tay chạm vết mực giấy, như thể vượt qua gian và sự tiếp xúc với nhà họ Dung khi cầm bút thư.

 

Khi thấy đoạn cuối cùng, Thanh Thanh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, với Tạ Uẩn Xuyên: “Ca ca, Thanh Thanh đây từng lão miêu thúc thúc bọn họ qua, bên Liêu Thành dịp năm mới một hoạt động gọi là Đông bộ, náo nhiệt lắm đó.”

 

“Ừm, qua.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thanh-thanh-khe-phat-tay-ca-hoang-cung-tan-chay/chuong-145-doi-bang-tuyet-tan-cung-chang-tuong-kien.html.]

“Ca ca xem ?”

 

Tạ Uẩn Xuyên lắc đầu: “Ta cũng từng đến Liêu Thành.”

 

“Vậy chúng cùng xem ? Nghe cá ở đó lớn lắm, ngon lắm đó!”

 

“Được, đợi dịp chúng cùng xem.”

 

“Thanh Thanh còn ở đó một loại thảo d.ư.ợ.c gọi là Tuyết Tằm Tử, bây giờ cũng tìm thấy Tuyết Tằm Tử ở ? Đến lúc đó Thanh Thanh tìm xem, chừng sẽ tìm đó!”

 

Mèo con Kute

Tiểu đoàn tử liên tục hỏi mấy câu , dù nàng bao nhiêu , Tạ Uẩn Xuyên đều kiên nhẫn và dịu dàng đáp ứng nàng.

 

Ngoài cửa tuyết lớn bay lả tả, trong nhà ánh nến lung lay, xua cái lạnh giá của ngày đông. Trận sơ tuyết năm nay đến cực kỳ muộn, liệu ý nghĩa gì đặc biệt chăng? Hoa tử vi trong Dục Khánh cung cũng phủ một lớp chăn trắng như tuyết, duy chỉ một vệt xanh non cành cao nhất, trong màu xanh non , sắc hồng tươi tắn lặng lẽ hé nở.

 

Sau Tết Nguyên Đán, tuyết vẫn cứ bay lả tả. Ngày mười tám tháng Giêng, là hoạt động truyền thống của hoàng cung – Đông nhật vi liệp (săn b.ắ.n mùa đông). Vì Tết Nguyên Đán xảy quá nhiều chuyện lớn, đối với hoạt động Đông nhật vi liệp vốn là truyền thống tổ chức nhiều năm, là hoạt động lớn đầu tiên Tết, các triều thần đều nhao nhao kiến nghị nhất định tổ chức long trọng, vui vẻ, phấn khởi một chút, cốt để xua vận rủi của năm cũ. Bởi , Thanh Thanh vốn dĩ vì tuổi còn quá nhỏ mà phép tham gia, nay cũng góp mặt.

 

Cứ cơ hội ngoài chơi là Thanh Thanh, cái tiểu đoàn tử phấn khích ngủ . Tử Quyên ôm chiếc nhuyễn chẩm của nàng, mặt mày khổ sở khuyên nhủ, : “Công chúa, chúng mau ngủ ? Sáng sớm mai khởi hành , nếu ngủ, ngày mai sẽ dậy nổi !”

 

“Vâng!” Thanh Thanh cuối cùng cũng ngừng lăn lộn, ngoan ngoãn giường, chỉ là đôi mắt vẫn mở to, chẳng chút buồn ngủ nào.

 

Tử Quyên bất lực thở dài, đặt chiếc nhuyễn chẩm dựa đầu giường: “Cứ hoạt động gì, Công chúa phấn khích ngủ .”

 

Thanh Thanh ôm lấy cánh tay nàng nũng: “Ai nha, Thanh Thanh cố ý , Thanh Thanh chỉ là bao giờ đến săn trường, chút phấn khích thôi mà~ Thanh Thanh bây giờ sẽ ngủ!”

 

Nói xong, tiểu đoàn tử đột nhiên nhắm chặt mắt, còn dùng tay che . Tử Quyên bật , cũng nhúc nhích, cứ thế bên giường nàng. Quả nhiên, Tử Quyên đếm trong lòng đến năm tiếng, Thanh Thanh ai oán lăn một vòng, sấp giường: “Thế nhưng Thanh Thanh ngủ mà, Thanh Thanh chẳng buồn ngủ chút nào.”

 

Ngày thường Thanh Thanh đều ngủ hợi thì tam khắc ( 22:45) và thức dậy giờ Thìn ( 7-9 giờ sáng). vì địa điểm săn b.ắ.n ở Thượng Lâm săn trường, ngoại ô phía bắc huyện An Thứ, đường sá xa xôi, đoàn xe mất cả một ngày, bởi ngày mai giờ Mão (5-7 giờ sáng) khởi hành. Thế nên Tử Quyên mới sớm thúc giục nàng tựu tẩm, nếu nàng ngủ đủ giấc thì ngày mai thức dậy nhất định sẽ khó chịu. Xe ngựa xóc nảy, cho dù thể ngủ bù xe ngựa cũng thể ngủ yên . Tử Quyên sợ nàng quá mệt, chỉ thể sớm khuyên nàng ngủ.

 

“Thế nhưng đến giờ, Thanh Thanh thật sự ngủ mà. Vả hôm nay Thanh Thanh chẳng gì cả, chỉ ngoan ngoãn ở thư phòng luyện chữ cả ngày, chút nào cũng mệt, mà ngủ chứ.”

 

Tử Quyên thật sự dở dở , tiểu đoàn tử từ khi nhận thư của nhà họ Dung mấy ngày liền đột nhiên phấn đấu mạnh mẽ, mỗi ngày bám lấy Tạ Uẩn Xuyên dạy nàng nhận mặt chữ. Sau khi nhận mặt chữ xong, liền tự ngoan ngoãn hai mươi để ôn tập. Cứ thế mà nàng học ít chữ. những đứa trẻ khác học hành, đều học vài cái lóc đòi chơi .

 

 

Loading...