Thanh Thanh khẽ phất tay, cả hoàng cung tan chảy! - Chương 127: Kẻ ăn mày là ai?
Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:28:20
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì sáu họ đều rời cung, Tạ Ngự Tiêu đặc biệt phái một đội cấm quân hộ tống. Chuyến của họ là hành trình riêng tư, mấy cũng ai phô trương, sẽ chuyện ngang qua liền bắt bách tính quỳ xuống hành lễ. cấm quân tùy hành, uy phong lẫm liệt, Tạ Uẩn Xuyên và Nhị hoàng cưỡi ngựa mà , thu hút sự chú ý cũng . Bách tính đều tự giác lui về hai bên đường, tiếng chuyện nhỏ nhiều, hoặc hiếu kỳ hoặc sợ hãi mấy cỗ xe ngựa tinh xảo xa hoa lướt qua. Lại nhiều thiếu nữ má ửng hồng lén lút đang cưỡi ngựa trò chuyện.
Thanh Thanh hai cô nương xì xào bàn tán nào là "thật tuấn lãng", nào là "thật phong độ", nàng cảm thấy thật vinh dự. Thanh Thanh đầu vui vẻ : "Hoàng tỷ, nhiều khen Nhị hoàng và Thái tử ca ca trai đó!"
Chuyện thì Tạ Uẩn Giai thể phản bác, nàng còn đùa giỡn : "Vậy chọn một nàng dâu về cho các ca ca ?"
Tiểu đoàn tử giật , xua xua tay: "Nàng dâu đương nhiên là do các ca ca tự thích mới chứ."
Tạ Uẩn Giai hừ một tiếng khẩy: "Yên tâm , cho dù thật sự chọn cho họ cũng thể tự quyết định. Đừng là , lẽ ngay cả bản họ cũng thể."
Tiểu đoàn tử hiểu, chuyện thành như là chuyện trăm năm, thể tự chủ chứ?
Tạ Uẩn Giai im lặng một lát, vì nghĩ đến bản nàng cũng tương tự như , nàng xoa đầu Thanh Thanh: "Những chuyện khác thì thông minh, chuyện hiểu? Sau sẽ kể cho , bây giờ hãy chăm chú ngắm phố ."
Tiểu đoàn tử nửa hiểu nửa hiểu "ừ" một tiếng, đầu .
Thật nàng dường như hiểu, khi Tạ Uẩn Giai im lặng một lát nàng ngộ điều gì đó. Thế gian quá nhiều chuyện bất do kỷ, là hoàng tử công chúa, mặc dù Tạ Ngự Tiêu là một phụ , cũng mong con cái hạnh phúc, nhưng ở chốn hoàng cung sâu như biển thì thể như ý .
Thanh Thanh chút khó tưởng tượng, nếu cùng một xa lạ sống cả đời sẽ như thế nào. Càng thể tưởng tượng nổi, cùng một thích phu thê sẽ là trải nghiệm .
Thanh Thanh ngước mắt, đập mắt là cảnh tượng phồn hoa dân gian nàng từng thấy, đủ loại và sự vật khiến những suy nghĩ bay bổng của nàng trở , chút ngơ ngẩn u sầu cũng xoa dịu. Cảm xúc của trẻ nhỏ đến nhanh cũng nhanh, nhanh Thanh Thanh chìm đắm những điều mới mẻ .
Hai bên phố dài, ngói xanh tường xám chồng chất lên , cột hành lang sơn son chống đỡ mái hiên cong vút, cửa sổ chạm khắc của các cửa hàng ven phố hé mở, khung cửa treo biển hiệu dát vàng, mái hiên, các loại đèn lồng khẽ lay động theo gió. Mành trúc quán xào xạc trong làn gió lùa, lan can gỗ chạm khắc ở lầu hai tửu lầu chìa một đoạn, cùng với con đường lát đá xanh bên phố, những chiếc chuông đồng treo mái hiên, phác họa nên một khung cảnh cổ kính trang trọng. Tuy lộng lẫy bằng hoàng cung, nhưng dù đây cũng là Kinh thành, so với những nơi khác tinh tế và bề thế hơn nhiều, ngay cả những khách điếm tửu lầu bình thường nhất cũng đàng hoàng.
"Oa, Hoàng tỷ, ở đây thật náo nhiệt và quá!"
Tạ Uẩn Giai phân tâm cảnh phố, còn thú vị bằng vẻ mặt của tiểu đoàn tử. Khóe môi Tạ Uẩn Giai mang theo ý , thấy nàng thần thái bay bổng cũng ung dung, nàng nhàn nhạt trêu chọc Thanh Thanh: "Cẩn thận đấy, đừng mà lật khỏi cửa sổ nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thanh-thanh-khe-phat-tay-ca-hoang-cung-tan-chay/chuong-127-ke-an-may-la-ai.html.]
Tiểu đoàn tử chu môi mới thèm, giây tiếp theo ánh mắt nàng một đám to lớn thô kệch trong con hẻm nhỏ thu hút. Đám trông vui vẻ gì, chút hung thần ác sát, mặt lộ vẻ kiên nhẫn, như đang vội vàng việc gì đó, nhưng thể tạm thời dừng .
Thanh Thanh nhanh mắt thấy một trong đó dùng chân đá mạnh , kỹ chỗ đó mới phát hiện, lưng đám giấu một , đang run rẩy cuộn mặt đất, ôm bụng, rên rỉ đau đớn. Người áo quần rách rưới, lẽ là do y rên lên tiếng khiến vui, đá mạnh một cú. Người qua đường cũng dám gì, chỉ liếc một cái liền đám trừng mắt , đường cũng rước họa , lập tức ôm mặt bỏ chạy.
Ánh mắt của Thanh Thanh vẫn dừng ở góc hẻm đó, cho đến khi đoàn xe qua, nàng thấy đám cuối cùng cũng đ.á.n.h đập tàn nhẫn gã ăn mày mặt đất.
"Đợi một chút!" Thanh Thanh sốt ruột, nửa trực tiếp thò ngoài cửa sổ.
Mèo con Kute
Tạ Uẩn Giai giật , vội vàng kéo nàng . Đoàn xe dừng , Tạ Uẩn Dương và Tạ Uẩn Xuyên thấy động tĩnh liền cưỡi ngựa đầu . Tạ Uẩn Xuyên nhíu mày, cho đến khi Tạ Uẩn Giai kéo nàng về yên vị mới buông lỏng.
"Sao ?"
"Ca ca, ở đó đ.á.n.h !" Thanh Thanh chỉ tay về phía con hẻm đó.
Mấy theo hướng ngón tay của tiểu đoàn tử sang, đám chỉ bốn kẻ, chắc hẳn là vì kiêng dè đoàn xe của hoàng gia qua dám càn nên mới tạm thời dừng tay, bây giờ chúng cho rằng đoàn xe qua, đang ngươi một cú một cú đ.á.n.h đập gã ăn mày mặt đất.
"Dưới chân thiên tử, dám trắng trợn như ." Tạ Uẩn Dương nghiêng đầu dặn dò bắt mấy kẻ đó trói đưa đến Đại lý tự khanh, cụ thể là nguyên nhân gì khiến chúng dám đ.á.n.h giữa ban ngày ban mặt, Đại lý tự sẽ hỏi rõ.
Chuyện vặt thu hút ít bách tính về phía , đặc biệt là khi thấy mấy cấm quân chạy con hẻm đó bắt , nhiều xì xào bàn tán. Vốn dĩ chuyện cứ thế mà qua , nhưng Thanh Thanh vì , trong lòng nàng luôn tò mò về phận của gã ăn mày . Cứ như thể nếu nàng tận mắt thấy gã ăn mày đó, nàng sẽ bỏ lỡ điều gì .
cảm giác khó hiểu khiến Thanh Thanh cảm thấy nghi hoặc, nàng thể vì lòng thiện lương mà tạm thời dừng để hoàng lo chuyện đó, nhưng lý do gì nhất định lên xem. Nàng luôn tin tưởng trực giác của , nhưng trực giác hôm nay, minh bạch lẫn ám khiến nàng chút kháng cự. Tiểu đoàn tử trong lòng rối bời, một mặt là hiếu kỳ, một mặt là sự kháng cự bài xích khó , trong lòng nàng rối như tơ vò. Tiểu đoàn tử tự nhủ, nàng cũng vô ích thôi, nàng Đại lý tự khanh, thể chủ trì công đạo.
Tạ Uẩn Xuyên thấy tiểu đoàn tử cứ nhíu mày về phía đó, đang định mở lời hỏi nàng, thì đúng lúc , một bà lão bán rau cẩn thận tiến lên, hết sức thận trọng : "Quý nhân, đ.á.n.h đó ạ, các quý nhân lòng , nhưng đừng cứu nhầm nhé!"
Bà lão khép nép sắp xếp ngôn ngữ, bộ quần áo vải thô bà tạo thành sự tương phản rõ rệt với những "quý nhân" ăn mặc xa hoa . Thanh Thanh mở to mắt, hiển nhiên là nàng hứng thú với lời bà . Tạ Uẩn Xuyên nàng một cái, nhẹ giọng hỏi bà lão: "A bà, thể rõ vì ?"
Bà lão xua tay, thụ sủng nhược kinh, hiển nhiên ngờ họ dễ chuyện như , thần sắc căng thẳng cũng thả lỏng ít.