Thanh Mai Trúc Mã - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-05-17 20:21:53
Lượt xem: 220
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
Cập nhật lúc: 2025-05-17 20:21:53
Lượt xem: 220
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
Vương Đằng ban đầu còn giả vờ né tránh, nhưng thấy rút tay , liền trở nên tự tin hơn, vươn tay qua bàn, vỗ nhẹ lên đầu , vỗ trêu:
“Ồ, ngờ Vương Buổi Sáng nhà chúng cũng hot phết nhỉ.
Học kỳ mới bắt đầu mà em giúp thu một bức thư tình đấy.
Trong khi —ít nhất cũng gom bảy tám bức .
Em cứ yên tâm, mấy tên con trai đó xử lý hết , nếu nhờ , cô chủ nhiệm sớm chuyện chứ.”
Nghe đến đó, tim bắt đầu run rẩy.
Nếu thực sự để cô chủ nhiệm , truyền đến tai ... thì ai thể bảo vệ cả.
Cơn ác mộng năm lớp Tám ùa về như một làn sóng lạnh buốt.
kìm nữa, nước mắt lặng lẽ trào .
Vương Đằng thấy , lúc mới bật dậy, cúi xuống kỹ hơn.
đưa tay định đẩy , nhưng nắm lấy cổ tay.
“Đây là cây bút đỏ năm đó đúng ? Em giữ đến giờ đấy ?”
“Vương Đằng, im ! Thả em !”
Vương Đằng vùng vẫy, nở một nụ — nhưng , nụ còn trêu chọc nữa, mà dịu dàng đến lạ.
“Đến một cây bút đỏ mà em còn nỡ vứt, em nỡ lòng nào đem cho khác, hả, Thần Thần?”
Mặt đột ngột áp sát.
hoảng đến mức vội nhắm mắt , chỉ cảm nhận thở của phả nhẹ lên mặt , môi , dịu dàng chạm xuống.
Ngay khoảnh khắc , nước mắt tuôn rơi dừng nữa.
Giống như một cái đập trong tim vỡ tung.
Tất cả những ấm ức, những tổn thương và nhớ nhung tích tụ suốt cả tuổi thanh xuân, phút chốc ùa , cuốn lấy cách nào ngăn nổi.
dám bật thành tiếng, chỉ run rẩy trong im lặng.
Vương Đằng lặng lẽ dậy, nhẹ nhàng ôm lòng.
Anh cúi xuống, khẽ đặt một nụ hôn lên má — nơi nước mắt vẫn còn khô.
“Anh thích em mà, Thần Thần...
Đừng đẩy về phía khác nữa.”
ẫm ức trong lồng n.g.ự.c :
“Vương Đằng, đồ xa… bắt nạt em…”
“Ừ ừ, là đồ xa, từ nhỏ đến lớn vẫn thế.
Anh cứ thích bắt nạt em như đấy.”
nghẹn ngào hỏi :
“Anh bắt đầu thích em từ khi nào?”
Anh cúi đầu, nhẹ:
“Hồi đó tụi còn bé xíu.
Mẹ em mua cho em một chiếc váy trắng.
Em mặc cứ chạy tung tăng giàn hoa tử đằng, chạy , cái dáng nhỏ xíu mà vui vẻ như ánh mặt trời.
Lúc em… tự dưng thấy em xinh quá.
Rồi trong đầu cứ nghĩ: nhất định cưới cô em gái Thần Thần về nhà.”
lẩm bẩm , “Em còn chẳng nhớ chuyện đó nữa cơ…”
Anh : “Dĩ nhiên , vì hôm đó chiếc váy trắng em mặc em chơi cho thành váy rằn ri luôn mà.”
📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thanh-mai-truc-ma-bsnm/chuong-6.html.]
Rồi kể, hồi trong khu tập thể ít nhóc con suốt ngày chảy nước mũi, cứ chạy theo đòi chơi với , nhưng đều đuổi hết.
“Vì Thần Thần chỉ chơi với thôi.
Tụi nó lau mũi còn sạch, dám bẩn váy em thì ?”
tức thì giơ tay định đ.á.n.h .
Hóa năm xưa chẳng ai chịu chơi với , vì yêu quý, mà là do cái đồ "ác ôn" ngăn hết đường sống của !
Chẳng trách hồi bé luôn tự ti, nghĩ hoan nghênh — hóa là do phá cả!
Vương Đằng ha hả, nhanh tay nắm lấy cổ tay , nhẹ kéo một cái, khiến loạng choạng ngã nhào lòng .
vùng vẫy định dậy, nhưng ghé sát tai , c.ắ.n nhẹ và thì thầm:
“Nhỏ thôi, là kéo dì Thẩm đến bây giờ đấy.
Lúc đó thì mặc kệ em nhé.”
lập tức xụ mặt.
Mẹ và Vương Đằng — đúng là hai điểm yếu chí mạng của .
bĩu môi, ngoan ngoãn hạ tay xuống.
Thế là, cứ như thế, gọn trong vòng tay của Vương Đằng, giãy nữa, cũng chẳng buồn trốn chạy nữa, để mặc chìm ấm .
gương mặt của Vương Đằng, cảm giác như đang mơ.
Không kiềm , đưa tay lên khẽ chạm cằm — ừm, những sợi râu mềm mềm lún phún .
Anh né tránh, để mặc chạm tay lung tung mặt .
Trong ánh mắt , bất lực dịu dàng, như thể đang chiều chuộng một đứa trẻ con nũng.
“Tiểu Thần Thần của … thơm quá, thơm dễ chịu quá.”
Vương Đằng vùi mũi tóc .
Sáng nay gội đầu, mùi dầu gội vẫn còn phảng phất từng lọn tóc.
hổ đỏ mặt, giơ tay định đẩy cái đầu nặng nề và bướng bỉnh .
kịp gì, ôm trọn cả lòng, cúi xuống hôn lên má một cái, nhẹ nhàng c.ắ.n lấy vành tai .
Hơi thở của phả qua tai khiến nhột chịu nổi, chỉ co rút sâu hơn lòng .
“Thần Thần , em đúng là đồ mít ướt từ bé đến giờ ~”
Vương Đằng khẽ thì thầm, giọng pha chút trêu chọc.
Anh kể, tối qua buồn lắm, cứ nghĩ đến chuyện đưa thư tình giúp cô gái khác, lòng bỗng chùng xuống.
Anh sợ mãi mãi chỉ xem là “ trai”, là chơi cùng từ bé.
nhớ đến ánh mắt đỏ hoe của , nhớ nên chút hy vọng.
Trằn trọc cả đêm, cuối cùng mới nghĩ trò “in thư tình” để thử lòng .
Ban đầu chỉ định trêu nhẹ một chút, ngờ khiến thật.
“Thần Thần… Từ em thút thít năm lớp Tám , tự nhủ sẽ bao giờ để em như thế nữa.”
Giọng đột nhiên trầm hẳn xuống, dịu dàng như một cơn gió lặng.
“Vừa nãy… lúc thấy em nắm cây bút đỏ , nếu em mà ném nó thật… chắc sẽ còn đủ can đảm để gì nữa.
Không dám , cũng chẳng dám bước tới.”
Nói xong, Vương Đằng cúi xuống khẽ hôn lên cổ .
giật , cả nổi da gà, khẽ xoay tránh theo phản xạ.
ôm chặt lấy , cho né, mỗi lúng túng giãy nhẹ, càng khiến những nụ hôn của rơi dày thêm — lên tai, lên cổ, dịu dàng mà khiến ngứa ngáy tận tim gan.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.