Thanh Đạm Như Cúc - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-05-01 11:00:40
Lượt xem: 308
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
10
Chỉ là lần trở về nhà, chúng ta đã "mượn" được của phụ thân hai xe đồ tốt. Không ai nói gì, nhưng dường như tất cả đều đã ngầm hiểu với nhau.
Từ đó, mỗi khi ra ngoài dự yến, mọi người chỉ kéo ta và đại tỷ lại trò chuyện.
Nhị tẩu nhiều lần cố gắng chen vào, nhưng mọi người chỉ cười nói tâng bốc: "Huyện chủ thật là hào phóng." Rồi mỗi lần nàng định nói gì thêm, họ lại khéo léo đổi chủ đề, không cho nàng cơ hội tham gia.
Bị phớt lờ ngoài phủ, nhị tẩu lại muốn tìm cách lấy lại thể diện trong nhà.
Tối hôm đó, khi cả nhà dùng bữa, nàng trang trọng xin lỗi ta và đại tỷ ngay lúc món ăn vừa được dọn lên:
"Đại tẩu, tam đệ muội, ta thực lòng xin lỗi. Vì một lòng muốn chia sẻ nỗi lo cùng Hoàng thượng, mà khiến các muội mất hết của hồi môn."
Ta đang cố rụt lui, thì đại tỷ bình thản uống xong một chén cháo: "Nhị đệ muội nói gì thế? Nhà họ Thôi chúng ta đồng lòng đồng sức, chia sẻ nỗi lo cùng Hoàng thượng, chẳng phải là điều nên làm sao?"
Thấy không thể lay chuyển đại tỷ, nhị tẩu quay sang ta, quyết định tấn công.
"Tam đệ muội, ta biết muội không hài lòng với ta, nhưng muội cũng không thể viết truyện chỉ trích người khác, ám chỉ 'vô tư, hy sinh vì người' trong sách của mình được. Nếu danh tiếng của ta bị tổn hại, thì nhà họ Thôi sẽ ra sao?"
Được lắm, cái c.h.ế.t giả này lại nhắm vào ta nữa rồi.
Nhân lúc uống trà, ta cố gắng nhớ lại một trong "một trăm cách dùng thanh đạm như cúc" mà đại tỷ từng nói.
Khi ngẩng đầu lên, ta đã trở nên mạnh mẽ đáng sợ.
"Nhị tẩu nói đến cuốn truyện đang rất nổi tiếng của ta ở thư quán à?"
Nhị tẩu không ngờ ta lại thẳng thắn thừa nhận, trong chốc lát nàng khựng lại: "Đúng vậy, ta tình cờ phát hiện ra rằng, 'Tiểu Xuân Sinh' nổi danh đó hóa ra chính là tam đệ muội."
Mẹ chồng cười, kéo tay ta lại: "Con bé này, sao lúc nào cũng không thích ra mặt thế? Nếu không phải nhị tẩu con nói, con định giấu mẹ đến bao giờ nữa?"
Ta liền bám chặt lấy mẹ chồng: "Con thật sự không thích mấy thứ danh hiệu này mà."
Phu quân của ta càng hùa theo, đắc lực hơn: "Lan Lan của con lúc nào cũng thanh đạm như cúc, nàng ngày ngày ở trong phòng chép kinh cầu phúc cho mẹ, vậy mà còn ngăn ta không cho mẹ biết."
Công cụ gian lận đã trở về với ta rồi!
Và thế là nhị tẩu phải chìm trong thế giới đầy bực tức và tủi hổ.
11
Đại tỷ của ta không chỉ thông minh, giỏi giang mà còn rất "mắn đẻ." Vào năm thứ hai sau khi bước vào cửa nhà Thôi, đại tỷ sinh đôi một trai một gái, phúc lộc đầy nhà.
Mẹ chồng nắm tay ta, từ ái hỏi: "Lan Lan, con cũng nên có con rồi đấy nhỉ?"
Ta gật đầu lia lịa, quả nhiên mẹ chồng hiểu ý ta đến vậy, mẫu thân còn bảo bà là người đơn giản, nhưng ta thấy rõ ràng bà là người hiền từ và tốt bụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thanh-dam-nhu-cuc/chuong-6.html.]
Ta càng thêm ngưỡng mộ: "Ngày nào con cũng xin đại tỷ một đứa, chị ấy sinh được hai, cho con một đứa có sao đâu."
Mẹ chồng khựng lại, khóe miệng giật giật: "Con xin con cái là như vậy sao?"
Ta cũng bối rối: "Ngoài đại tỷ ra, còn ai sẵn lòng cho con con cái nữa?"
Tối đó, đại tỷ quả thật gửi cho ta một chồng sổ sách quản lý gia đình.
"Muội à, thay vì ngày ngày tính chuyện xin con của người khác, chi bằng học cách quản lý sổ sách cho tốt."
Đại tỷ đúng là nhỏ mọn quá! Tỷ ấy sinh hai đứa, cho ta một đứa thì có sao đâu!
Hồng Trần Vô Định
Chưa kịp nghĩ xong, tối đó không biết mẹ chồng đã nói gì với phu quân, nhưng ngay đêm ấy, chàng trở nên vô cùng dũng mãnh.
Chàng nắm lấy eo ta, truy hỏi: "Sao? Chúng ta không thể có con được à? Phải đi xin đại tẩu?"
Ta ấp úng: "Chủ yếu là... cả hai chúng ta cộng lại, tâm tư cũng không bằng một nửa của đại tỷ. Chàng nghĩ xem, con của đại tỷ thì có thể giống con của chúng ta được sao?"
Từ đó, phu quân yêu dấu của ta cũng gia nhập "đội quân đòi con" đầy quyết tâm.
Khi đầu óc không đủ tinh ranh, phải dùng mặt dày để bù đắp.
Ta sống ở Thôi phủ vui vẻ, tự tại từng ngày, còn đại tỷ thì ngày càng nổi danh trong giới quý phụ.
Nhưng nhị tẩu, cái người luôn tỏ vẻ hy sinh vì người khác, lại tiếp tục gây rắc rối.
Một ngày nọ, có một kẻ ăn mày mắc bệnh lao đang ốm nặng, và nhị tẩu trực tiếp dẫn hắn vào trong viện của đại tỷ.
Khi đó, đại tỷ đang vui vẻ nhìn hai đứa con song sinh của mình, thì thấy nhị tẩu dắt theo một kẻ ăn mày mắc bệnh lao bước vào.
Đại tỷ, vốn luôn điềm tĩnh dù có chuyện gì xảy ra, lần này thực sự nổi giận.
Chỉ bằng một ánh mắt, bà v.ú được huấn luyện kỹ lưỡng lập tức áp giải nhị tẩu cùng kẻ ăn mày ra ngoài.
Nghe nói khu vực gần chỗ nhị tẩu và kẻ ăn mày đứng đã được đại tỷ cho hun sạch bằng ngải cứu.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, đại tỷ giáng một cái tát mạnh vào mặt nhị tẩu.
"Ngươi có ý đồ gì khi dẫn một kẻ ăn mày mắc bệnh lao đến viện của ta? Ngươi không biết trẻ nhỏ thân thể yếu ớt sao?"
Nhị tẩu với khuôn mặt sưng đỏ, vừa khóc vừa nói: "Đại tẩu, sao ngài có thể vu oan cho ta như vậy?"
Ta vờ ngây thơ, giúp nhị tẩu giải thích: "Đại tỷ, tỷ thật sự đã nói oan cho nhị tẩu rồi."
Khi tất cả mọi người trong Thôi phủ đều đã bị thu hút bởi sự việc này, ta cắn môi, tự cấu vào đùi mình một cái, nước mắt lập tức tràn ra: "Nhị tẩu là một người có lòng đại lượng, luôn yêu thương người khác. Đại tỷ, sao tỷ lại không hiểu được nhị tẩu chứ?"
Nhị tẩu liền nắm bắt cơ hội: "Đúng rồi, đại tẩu à, chúng ta là chị em dâu luôn thân thiết, hôm nay sao tỷ lại không phân biệt được phải trái mà đánh ta? Ta mang người bệnh đến, chẳng phải vì trong tiệc đầy tháng của song sinh, nhà mẹ đẻ của tỷ đã gửi tới vài viên thuốc quý hay sao?"