May mà mẫu thân nhìn thấu sự tự ti giả vờ cứng rắn của hắn, nhẹ giọng khuyên một câu:
"Thanh nhi à, con thường hay nói lời khó nghe, nhưng nhớ kỹ rằng lời nào đ.â.m vào tim người ta thì chớ nên nói. Làm người, làm gì, nói gì, cũng nên chừa lại cho mình một đường lui."
Lúc giả vờ ngủ, hắn nghe thấy nàng thủ thỉ với Trường Lạc, định dành hai mươi lượng bạc để mừng sinh thần hắn.
Chu Dụ Thanh trong lòng vui mừng vô cùng, cố tìm đủ lý do để đưa bạc cho nàng.
Hắn muốn một bộ xiêm y nàng tự tay may, lại sợ nàng may gấp hỏng mắt.
Thì thôi vậy, là tua quạt, là dây buộc ngọc, cái gì cũng được, chỉ cần là nàng tặng, đều tốt cả.
Hắn đã nghĩ, ngày sinh thần ấy sẽ thưa với mẫu thân rằng muốn cưới nàng làm chính thất.
Hắn đã nhìn rõ lòng mình, về sau cũng sẽ không nói lời cay độc làm nàng tổn thương nữa.
Thế mà lễ sinh thần ấy cuối cùng chỉ là một trận vui mừng hão huyền.
Nàng lại muốn đến nhà họ Tào, còn lấy chính bạc hắn tặng mà làm sính lễ gả đi.
"Bồ Đào, ngươi không soi gương mà nhìn lại mình à? Ngoài ta ra, ai mà thèm để mắt tới ngươi?"
Chu Dụ Thanh, ngươi cũng thử soi gương xem, ai thèm để mắt tới ngươi?
"Ngươi nhìn lại mình xem có ra gì không? Ai sẽ coi trọng ngươi?”
"Chẳng trách gì ngươi chuẩn bị sẵn hai mươi lượng bạc, không bỏ tiền ra thì Tào gia sao chịu cưới ngươi vào cửa?"
Ngươi cũng không tự nhìn lại chân mình đi, què như thế, Bồ Đào sao có thể để mắt đến ngươi?
Chẳng trách gì phải bỏ bạc mua nha hoàn vào cửa, ngươi không bỏ tiền, ai nguyện ý theo ngươi?
Chê bai nàng, cũng là chê bai chính mình.
Người nói lời cay độc nhất, chẳng qua là người mong được phản bác chân thành nhất.
Không chịu thừa nhận bản thân mình đã bại trận, liền vờ như muốn rời đi, để đổi lấy một lần níu kéo.
Nhưng lại quên mất rằng cả ngươi và nàng, đều là lần đầu đặt hết chân tình vào một người, cho nên chẳng ai chịu cúi đầu trước.
May thay đêm đó trăng tròn, soi rõ nước mắt trên mặt và trong lòng, để cả hai cùng mềm lòng, cùng đau lòng, cùng chừa cho nhau một lối về.
Phải nói thật lòng, lúc quay lại tìm Bồ Đào, Chu Dụ Thanh đã từng do dự trong thoáng chốc.
Chân hắn sắp được chữa khỏi, đó lẽ ra là chuyện khiến hắn vui mừng khôn xiết.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc không còn nàng nữa, nỗi đau trong tim lập tức lấn át niềm vui kia.
Vậy thì què cũng được, nhất định phải tìm được nàng, bằng không cả đời này sẽ hối hận khôn nguôi.
Thầy thuốc nói bệnh của hắn rất nặng, cần tĩnh dưỡng một hai năm mới hồi phục được.
Rất nặng sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thanh-bo-dao/chuong-9-hoan.html.]
Chu Dụ Thanh thật ra chẳng nhớ rõ nữa.
Chỉ nhớ được, lúc Bồ Đào bị người ta dồn vào góc tường, ngẩng đầu nhìn thấy hắn, ánh mắt tràn đầy vui mừng.
Chỉ nhớ được, nàng vừa khóc vừa cầu xin hắn bán nàng đi, nước mắt rơi trên cổ hắn, nóng rát như lửa.
Chỉ nhớ được, cho dù trời cao đất rộng, hắn cũng phải tìm bằng được nàng, đưa nàng về nhà, ăn một bữa cơm thật no.
Đang nghĩ ngợi, bên cạnh Bồ Đào bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy từ trong mộng, nắm chặt lấy tay áo hắn, đôi mắt hoảng sợ ngấn nước:
"Chu Dụ Thanh, ta mơ thấy Nhị Hắc rồi."
Hồng Trần Vô Định
Nhị Hắc là con ch.ó nhỏ mà Bồ Đào luôn canh cánh trong lòng.
Cũng là con ch.ó nhỏ mà Chu Dụ Thanh sống c.h.ế.t không chịu thừa nhận rằng rất giống mình.
Một con ch.ó què, hay sủa, tính tình bướng bỉnh, nhưng luôn biết tìm đường về, đưa nàng đi ăn cơm khi trời sẩm tối.
Hôm Bồ Đào bị bán, nàng lo Nhị Hắc bị người ta bắt đi làm thịt, bèn lén cởi dây xích cho nó, vừa cầm gậy vừa khóc, đuổi nó vào rừng sâu.
Về sau Chu Dụ Thanh từng đi tìm vài lần, nhưng chẳng thấy đâu.
Chỉ thấy một con ch.ó nhỏ mới dứt sữa, có lẽ là con của Nhị Hắc.
Bồ Đào nước mắt lã chã rơi, Chu Dụ Thanh lòng đau như bị ai bóp chặt.
Cái miệng quen nói lời cay nghiệt ngày nào, nay cố moi móc từng chữ chỉ để dỗ nàng:
"Nhị… Nhị Hắc về báo mộng cho ta rồi, nói nó hiện giờ đang làm vua chó trên núi, vui quá chẳng buồn quay về tìm nàng nữa."
Bồ Đào nghi ngờ nhìn hắn chằm chằm:
"Thật không đó? Nó có kể chuyện khi xưa ở cùng ta không? Nó nói gì với chàng? Chàng không được lừa ta!"
...
Phải rồi, một con ch.ó thì nói với hắn kiểu gì được chứ.
Chẳng lẽ bảo nó nói rằng:
"Bồ Đào à, nghe lời Chu Dụ Thanh, ăn thêm hai bát cơm nhé"?
"Bồ Đào à, sống tốt với Chu Dụ Thanh, ăn thêm hai bát cơm nhé"?
Không không, Nhị Hắc đâu có quen biết gì Chu Dụ Thanh, sao lại nói giúp hắn?
"Nhị Hắc nó… nó nói là…"
Không bịa được nữa, Chu Dụ Thanh đành nắm lấy tay nàng đang lau nước mắt, xoè bàn tay ra, bất đắc dĩ cúi đầu, khẽ đặt mặt mình vào lòng bàn tay nàng, bất đắc dĩ mà dịu dàng gọi một tiếng:
"Gâu!"
Hoàn.