Thanh Bồ Đào - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-06-04 12:19:05
Lượt xem: 3,097
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
2
"Bồ Đào, chậu mẫu đơn trắng này cũng là biểu ca của ngươi tặng sao?" Tô tiểu thư ngắm chậu Bạch Sư Tử càng nhìn càng thích, "Đại ca ta trong phòng cũng có một chậu, nhưng còn lâu mới nở đẹp như thế này. Biểu ca ngươi thật biết thương ngươi đấy."
Sợ Tô tiểu thư hiểu lầm, Chu Dụ Thanh không chịu để lộ thân phận của ta, chỉ nói ta là biểu muội nhà quê đến nương nhờ.
Tô tiểu thư nhìn chậu hoa, khẽ cười lạnh.
Ta vội vàng ôm chậu hoa lên như dâng báu vật, đặt trước mặt nàng:
"Tô tỷ tỷ, biểu ca ta nói, nếu tỷ thích thì tặng tỷ đấy."
Nàng liếc qua chậu hoa, lại liếc sang y phục trên người ta, sắc mặt khinh khỉnh lắc đầu:
"Thứ ngươi chạm vào rồi, ta không cần nữa.”
"Huống hồ ta muốn gì từ Chu thiếu gia, cần gì phải qua miệng ngươi truyền lời?"
Ta tưởng nàng giống Chu Dụ Thanh, mắc bệnh sạch sẽ, vội vàng giải thích:
"Ta tắm bốn lượt mới đến, chậu hoa này quý lắm, ta cũng không dám chạm vào, tuyệt đối không bẩn."
Tào tiểu thư đứng bên nghe không nổi nữa, lén kéo ống tay áo ta, nhỏ giọng bảo:
"Đồ ngốc, váy áo hôm nay của ngươi may ở đâu thế? Trông cứ như váy của Tô tiểu thư ấy."
Ta cúi đầu nhìn váy lục thủy màu xanh biếc trên người, lại ngước nhìn váy lụa màu trắng nhạt của Tô tiểu thư, thật chẳng thấy giống chỗ nào.
"Về kiểu dáng màu sắc thì khác, nhưng ngươi nhìn kỹ hoa văn thêu Tô Châu trên váy mà xem, chẳng phải giống hệt cách thêu sao? Tô tiểu thư ghét nhất là có người bắt chước nàng, khi nãy còn nói ngươi là Đông Thi bắt chước Tây Thi đấy."
Chu Dụ Thanh cũng từng nói ta bắt chước Tô tiểu thư nhấp trà nhỏ giọng là Đông Thi bắt chước Tây Thi.
Tuy không hiểu rõ là khen hay chê, nhưng đoán chắc không phải lời hay.
Trong lòng ta bắt đầu bất an, không biết phải làm sao để xin lỗi Tô tiểu thư cho phải đạo.
Tào tiểu thư lại nói khẽ:
"Ngươi là người nơi khác đến, nếu có món gì lạ hoặc đặc sản quê nhà, đem tặng nàng ấy một món, có khi nàng ấy sẽ tha thứ."
Ta còn chưa kịp hỏi rõ Tào tiểu thư nên đưa gì.
Tô tiểu thư đã gọi nàng đi, một đám khuê nữ rủ nhau ngắm cá, chỉ còn mình ta lẻ loi ngồi bên hồ.
Gió lùa qua liễu rủ, ta ngắm chậu hoa dành dành mà Tô tiểu thư mang theo, trong lòng liền nảy ra chủ ý.
Ta ngồi bên hồ đến khi cánh hoa rụng lả tả phủ đầy trên áo, ánh dương cũng đã ngả xế.
Một chiếc giỏ hoa đan từ liễu xanh biếc vừa khéo vừa vặn ôm trọn chậu dành dành.
Ta còn chưa kịp thưởng thức, đã nghe sau lưng có tiếng khen vang lên:
"Khéo tay quá! Cái giỏ này tinh xảo thật đấy!"
Ta ngẩng đầu lên.
Là một công tử áo xanh, dáng vẻ lớn hơn Chu Dụ Thanh độ năm sáu tuổi.
Nhưng hắn trông ôn nhu nhã nhặn hơn hẳn, như cành liễu xuân bên hồ, vừa nhìn đã thấy thân thiết dễ gần.
Thấy ta đề phòng mà nhìn, hắn cũng biết mình thất lễ, vội giơ quyển sách trên tay ra, mỉm cười áy náy:
"Lúc đầu tại hạ ngồi đây đọc sách, thấy cô nương ngồi bên hồ thất thần, còn tưởng muốn tìm cái chết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thanh-bo-dao/chuong-2.html.]
"Sau lại thấy cô nương ngắt liễu đan gì đó, lỡ nhìn mãi mà không rời mắt được.”
"Tại hạ là trưởng tử của Tào gia, tên là Tào Bách An, không phải kẻ xấu gì đâu."
Ta ngây người tại chỗ.
Tào Bách An?
Là vị công tử muốn chuộc ta về làm tiểu thiếp kia sao?
Nói xong, Tào Bách An lại nhoẻn miệng cười:
"Nghe thì đường đột, nhưng tại hạ thấy cô nương rất quen mắt, tựa như đã từng gặp qua ở đâu rồi."
Phải rồi.
Lúc mới đến Chu gia, Chu Dụ Thanh chê đám tàn nhang trên mặt ta xấu xí, liền ném cho ta một hộp phấn hoa đào dưỡng nhan.
Hai tháng ở Chu gia ăn bánh mì trắng, thân thể ta cũng mập mạp hơn trước.
Tàn nhang được che đi, lại có y phục đẹp để mặc.
So với dáng vẻ đen gầy quắt queo hồi còn dưới tay Lưu ma ma, thật khác một trời một vực.
Thấy Tào công tử ôn hoà nhã nhặn, trông như người dễ nói chuyện.
Trong lòng ta chợt dấy lên hy vọng rằng mình sẽ không phải đền hai mươi lượng bạc nữa.
Thấy sau lưng hắn có mang theo sách, ta vội vàng tìm cớ bắt chuyện:
"Tào công tử đọc sách biết chữ, vậy chắc hẳn biết 'Đông Thi bắt chước Tây Thi' nghĩa là gì chứ?"
Tào Bách An mỉm cười, kể lại chuyện Đông Thi thấy Tây Thi nhíu mày bèn bắt chước theo.
"Ồ, thì ra là vậy." Ta gật đầu, "Tây Thi thì xinh đẹp, Đông Thi cũng tinh mắt. Nếu Tô tiểu thư là Tây Thi, thì ta là Đông Thi cũng đâu có sai gì."
Tào Bách An bị câu nói của ta chọc cười, không nhịn được bật tiếng cười nhẹ:
"Cô nương tính tình cởi mở, lại khéo léo lanh lợi, thật đúng là khác biệt."
Thấy hắn nở nụ cười, ta mạnh dạn thử hỏi:
Hồng Trần Vô Định
"Tào công tử hiện tại đã có hôn phối chưa?"
Vừa dứt lời, mặt mày Tào Bách An đỏ ửng như ánh hoàng hôn phía sau lưng hắn.
Hắn nhìn mái tóc chưa búi lên của ta, lại nhìn chiếc váy lục thủy ta đang mặc, tựa hồ đã ngộ ra điều gì:
"Vẫn... vẫn chưa có..."
Ta mừng rỡ vô cùng, lập tức nhìn sâu vào mắt Tào công tử, hết sức chân thành:
"Vậy Tào công tử thấy ta thế nào..."
Chàng có bằng lòng cưới ta về làm một tiểu thiếp hay không?
Chưa kịp để Tào Bách An đỏ mặt nói lời đồng ý, sau lưng ta đã vang lên tiếng nói chua loét quen thuộc của Chu Dụ Thanh:
"Bồ Đào, đang cùng Tào công tử nói chuyện gì vậy?"
Cây gậy tử trúc của hắn đặt ngay bên cạnh, Chu Dụ Thanh đứng dựa vào lan can trong đình, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Tào Bách An mặt mày đỏ bừng:
"Sao thế? Tào công tử đọc bao nhiêu sách thánh hiền mà lại không biết giữ lễ tiết nam nữ à?"