14.
 
 tức điên lên!
 
Không trách    gì khi ở bên ngoài, hóa  là đợi  trong phòng tắm!
 
Đồ keo kiệt!
 
Nhờ sự hướng dẫn của , Hứa Ngôn Từ  học  cách giao tiếp,  cách bày tỏ cảm xúc.
 
 nghĩ rằng  thứ đang dần trở nên   hơn.
 
 nửa năm ,  phát hiện   điều gì đó  .
 
Rõ ràng  đeo máy trợ thính, nhưng đôi khi  gọi với âm lượng bình thường,   thể mơ hồ  thấy, đôi khi     phản ứng.
 
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Đặc biệt là hôm nay,  gọi thế nào  cũng  trả lời.
 
 hét lớn: “Hứa Ngôn Từ!”
 
Anh khựng ,  lẽ theo phản xạ cảm nhận    phía  liền  , chỉnh  máy trợ thính, nghi hoặc hỏi: “Em gọi  ?”
 
Lòng  bỗng  một cơn chấn động mạnh!
 
15.
 
 cố gắng giữ bình tĩnh.
 
 nâng cao giọng, thử   nữa: “Hứa Ngôn Từ?”
 
Anh  chằm chằm  khẩu hình miệng của ,  sững ,  đó mỉm .
 
“Gọi   gì?”
 
 ngừng thở, sắc mặt trắng bệch.
 
Hứa Ngôn Từ   thấy nữa …
 
Ngay cả khi đeo máy trợ thính,  cũng   .
 
Anh chỉ  khẩu hình của  mới   đang gọi.
 
 hoảng loạn, vội vàng đưa  đến bệnh viện kiểm tra.
 
16.
 
Sau một loạt xét nghiệm, bác sĩ  rằng thính lực của Hứa Ngôn Từ đang giảm nhanh chóng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thanh-am-cua-tinh-yeu/9.html.]
Chiếc máy trợ thính hiện tại   còn đủ khả năng giúp   thấy âm thanh nữa.
 
Bác sĩ còn ,  loại trừ khả năng trong tương lai gần,  sẽ   mất  khả năng .
 
Hứa Ngôn Từ  chằm chằm  khẩu hình miệng của bác sĩ, đôi mắt dần đỏ hoe. Anh sợ  lo lắng nên siết chặt tay, cố nuốt xuống nỗi chua xót trong lòng.
 
  thể chịu đựng , mắt bỗng chốc ươn ướt.
 
  , lau vội nước mắt  kiên định  với : “Chúng  sẽ tìm chuyên gia, bây giờ y học  tiên tiến, chắc chắn sẽ  cách.”
 
Ánh mắt của Hứa Ngôn Từ pha lẫn sự  cam lòng, cũng  chút tuyệt vọng,   tự giễu.
 
Anh  , giọng  mang theo sự bất lực và chua xót, nhiều hơn cả là sự áy náy.
 
“Hạ Mộc, xin  em.”
 
“Nếu    sẽ     thấy nữa, ngay từ đầu    cưới em.”
 
“Anh trở thành gánh nặng của em ,  khổ em .”
 
“Anh xin .”
 
 bật , lắc đầu liên tục: “Anh   là gánh nặng của em  mà…”
 
Yết hầu của Hứa Ngôn Từ như  thứ gì đó chặn .
 
Anh im lặng một lúc lâu,  mở miệng : “Chúng  ly hôn .”
 
17.
 
Nói xong,  rời khỏi phòng khám.
 
 lặng lẽ  theo phía .
 
Nhìn thấy Hứa Ngôn Từ  xổm ở lối cầu thang bệnh viện, tấm lưng toát lên vẻ cô đơn đến xót xa, miệng  ngừng lẩm bẩm: 
 
“Xin , xin …”
 
 , so với việc mất thính lực  , điều khiến  đau khổ hơn chính là cảm giác   với , cảm thấy  là gánh nặng của .
 
 hít một  thật sâu, ngẩng đầu kìm  nước mắt.
 
 bước đến, kéo Hứa Ngôn Từ  dậy, đưa   đổi một chiếc máy trợ thính mới.
 
Mấy ngày đó,    một lời nào, cố gắng đẩy  .
 
  mặc kệ sự lạnh lùng của , mỗi tối khi  ngủ đều ôm chặt .