ủ rũ   ghế đá ngoài công viên gần nhà hàng, Trương Tinh Diêu mua một cây kem đưa cho .
 
“Tâm trạng   thì ăn chút đồ ngọt sẽ đỡ hơn đấy.”
 
 nhận lấy cây kem,    xuống cạnh .
 
“Thật  hồi cấp ba,   cảm thấy giữa  và Hứa Ngôn Từ  gì đó  bình thường.”
 
“Không ngờ hai    hôn ước.” 
 
Trương Tinh Diêu hỏi: “Cậu  thích   ?”
 
 trả lời  chút do dự: “Thích.”
 
Trương Tinh Diêu  vẻ  hiểu.
 
Có lẽ trong mắt  ,  — một  hoạt bát, vui vẻ —  thể nào thích kiểu  lạnh lùng, cô độc như Hứa Ngôn Từ.
 
 đó là vì    từng thấy dáng vẻ Hứa Ngôn Từ của ngày bé.
 
 thích , điều đó quá đỗi tự nhiên.
 
Ngước mắt  lên bầu trời đêm u ám,  nhớ  những ngày thơ ấu.
 
Hứa Ngôn Từ khi còn nhỏ rạng rỡ và đáng yêu, khi đó    khiếm thính, lúc nào cũng lon ton chạy theo .
 
Anh  từ bé, da trắng nõn, lông mi dài,  chẳng khác gì con gái.
 
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
 thích chơi búp bê nên ngày nào cũng lén lấy mỹ phẩm của  để trang điểm cho Hứa Ngôn Từ, biến  thành một “công chúa nhỏ”  kéo  khoe với đám bạn.
 
Lũ bạn  thấy liền  phá lên: “Cậu  là con trai mà,  biến   thành con gái  haha!”
 
 Hứa Ngôn Từ chẳng hề giận,  còn kiêu hãnh nâng váy công chúa, hừ một tiếng với bọn họ.
 
“Hạ Mộc  trang điểm cho  thế nào cũng ,  đều thích.”
 
Sau đó,   , đôi mắt long lanh sáng ngời,  híp mắt  với : “Hạ Mộc,  đừng giận, chúng  cứ chơi với , mặc kệ bọn họ.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thanh-am-cua-tinh-yeu/4.html.]
Khi đó, ba   và ba  Hứa Ngôn Từ cùng  khởi nghiệp,  lớn lúc nào cũng bận rộn.  bày trò nấu ăn trong trò chơi “gia đình”, kết quả nghịch lửa  cháy cả nhà.
 
May mà  và Hứa Ngôn Từ kịp chạy thoát.
  sụp xuống đất  òa: “Ba  về sẽ đánh c.h.ế.t tớ mất!”
 
Hứa Ngôn Từ ôm , bàn tay nhỏ bé dịu dàng vỗ lưng .
 
“Đừng sợ, tớ  cách.”
 
 ngẩng đầu,  lau nước mắt  hỏi:
 
 “Cách gì?”
 
Khi ba   trở về, Hứa Ngôn Từ lập tức che chắn  mặt , : “Chú, dì, cháu xin , là cháu đốt cháy nhà của  .”
 
Ba   vốn định đánh , nhưng khi  , bàn tay giơ lên  chậm rãi hạ xuống,  tức  bất lực.
 
“Thôi  , chú mua nhà khác.”
 
  tha, nhưng Hứa Ngôn Từ thì  ba   đánh một trận tơi bời.
 
Cuối cùng, tiền mua nhà vẫn là do ba   chi trả.
 
Họ : “Dù    cũng là  một nhà, khách sáo gì nữa. Tiền kiếm  đều là của A Từ, mà tiền của A Từ   cũng sẽ là của Hạ Mộc.”
 
Lớn hơn chút nữa, năm bảy tuổi, khi  trang điểm cho Hứa Ngôn Từ,  bắt đầu phản kháng.
 
“Tớ lớn , đến trường học sẽ   khác trêu chọc.”
 
 giận dỗi,  thèm chơi với  nữa.
 
Hứa Ngôn Từ sốt ruột, nhờ ba  ghi âm một đoạn  đưa   “quà xin ”.
 
Trong đoạn ghi âm, giọng  vô cùng đáng thương.
 
[Hạ Mộc, tớ sai , đều là  của tớ, tớ  nên phản kháng. Thế   ? Tớ đưa hết tiền tiêu vặt của tớ cho  mua búp bê. Sau  nghỉ hè  cứ trang điểm cho tớ, nhưng ở trường  cho tớ chút mặt mũi   ?]
 
Giọng điệu  chân thành, tha thiết,  liền nguôi giận ngay.