Nghĩ đến năng lực chuyên môn của La Thường, Tiểu Tạ ý kiến gì. Những còn thì đưa mắt , nên để cô cùng tham gia .
Nếu đồng ý, nhỡ xảy chuyện thì sẽ ai kịp thời sơ cứu thương. nếu đồng ý, sợ chậm tiến độ tìm kiếm.
lúc còn đang do dự, Hàn Trầm lên tiếng:
“Cho cô cùng.”
Đội trưởng gật đầu, ai còn dám phản đối?
“Vậy thì cùng lên núi. Nếu cô theo kịp, chúng thể chậm ,” một cảnh sát của phân cục .
La Thường mỉm gật đầu. Cuối cùng, quyết định để Giang Thiếu Hoa – sức khỏe yếu – ở cùng Khương Duyệt. Những còn bắt đầu tiến núi.
“Cẩn thận chân, theo .” Hàn Trầm cùng, ngay phía là La Thường.
“Ừ, . Địa hình ở đây cũng quá hiểm trở, chắc .”
“Không đơn giản .” Phương Viễn chen , “Phía đông bắc một vách đá, dốc và nguy hiểm.”
Khương Xán cũng bổ sung:
“Chỗ đó dựng , xuống còn chóng mặt. Trước vì đói khổ quá sống nổi, đến đó tự tử bằng cách nhảy vách đá hoặc treo cổ cây. Người dân địa phương vẫn luôn cho rằng nơi đó may, nên thường tránh xa.”
Anh và Phương Viễn đều là bản địa, họ cần giải thích nhiều như , nhưng vẫn cố ý kể cho La Thường .
Ngay từ lúc cô đề nghị cùng, Hàn Trầm và Phương Viễn đều đoán rằng thể cô sẽ dùng “khả năng đặc biệt” của để giúp tìm .
Nếu cô chịu giúp, trong tình huống gấp rút như hiện tại thì gì hơn.
Phương Viễn chủ động hỏi:
“Giờ nghĩ , các em nhỏ đó thể theo hướng nào?”
“Cái thì khó đoán lắm. Manh mối gần như , chỉ là chúng rừng.” Tiểu Tạ .
Cậu sang Hàn Trầm. Thấy phản ứng gì, Tiểu Tạ mạnh dạn kể thêm:
“Trong ba đứa thì một em mới chuyển từ Bắc Kinh đến. Nghe em khá bướng, ở đó suốt ngày đánh , chịu học hành gì…”
La Thường thoáng hiểu, thầm nghĩ: Lại là một phiên bản đời thực của mấy nhân vật nổi loạn?
“Còn hai đứa thì ? Cũng từ Bắc Kinh ?” cô hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/than-y-tro-ve-thap-nien-80/chuong-181.html.]
“Không, hai đứa còn là địa phương. Trong đó một em dẫn đường – rành địa hình núi . Lần thuê dẫn đường với giá hai mươi tệ – cha của đứa Bắc Kinh thuê.”
“ nếu dẫn đường quen thuộc địa hình, vẫn xuống núi?” một trong nhóm thắc mắc.
“Có thể nhóc đó gặp chuyện gì .” Tiểu Tạ dứt lời, Hàn Trầm – từ đầu im lặng – bỗng hỏi:
“Cậu danh sách tên ba đứa trẻ ?”
“Có, tối qua cấp gửi xuống. mang theo đây.”
Hàn Trầm nhận tập tài liệu, nghiêng sang phía La Thường, như cố tình để cô cùng .
La Thường nghiêng , may đạp trúng một hòn đá nhỏ, cả nghiêng , suýt ngã. Hàn Trầm vội đưa tay đỡ lấy cô, đợi cô vững mới lặng lẽ buông .
Đi thêm một đoạn, La Thường khẽ với :
“Cả ba đều còn sống. Hai thương, một .”
“Thật ?” Hàn Trầm hỏi, giọng phần ngạc nhiên chứ nghi ngờ.
“Ừm. Thông tin cảm nhận mơ hồ, nên độ chính xác tuyệt đối.”
Anh hỏi thêm gì, chỉ chỉ về phía :
“Vậy thì đến hướng đó . cũng quen đường núi, gì cứ .”
Tiểu Tạ và hướng dẫn viên đều sững . Hai cảnh sát phân cục thì liếc – vẻ như tin đồn trong cục là thật. Khu vực họ thực sự một nữ bác sĩ "khác thường".
Vì hướng dẫn, ai phản đối, nên cả nhóm lập tức theo La Thường.
Đến một rưỡi chiều, hơn một tiếng đồng hồ băng rừng lội suối, cuối cùng họ dừng ở một đất lõm giữa sườn núi.
Tay áo La Thường cây cối quệt rách, đầu gối ướt bùn đất, vài chỗ quần xước. Gặp đoạn khó , Hàn Trầm nắm lấy tay cô kéo qua.
“Ở đây ?” ai đó hỏi.
Tiểu Tạ theo lời La Thường, vén một đám dây leo . Cả nhóm im bặt khi mắt họ hiện cảnh tượng bất ngờ.
Ba thiếu niên sõng soài thảm cỏ – khu vực sát vách đá. Dây leo phủ dày che kín, nên nếu vạch sẽ thể thấy . Mấy đứa nhỏ cũng la hét, nếu chỉ dẫn từ La Thường, chắc chắn chẳng ai phát hiện.
Trong ba em, một em thương nặng nhất – đầu gối, cánh tay và gáy đều chảy máu, vết thương sâu và đóng vảy đen sì, qua khiến khác rợn .
La Thường giữ bình tĩnh, qua một lượt đổ đống cây thuốc hái dọc đường lên một tảng đá phẳng.
“Phương Viễn, tìm một hòn đá hoặc khúc gỗ cứng, đập nát mấy cây thuốc . Phải lấy càng nhiều nước thuốc càng .”
---