Thần Y Tiểu Nông Dân - Xuyên Không - Làm Ruộng - Cung Đấu - Chương 319

Cập nhật lúc: 2025-03-27 21:19:40
Lượt xem: 10

Hạ Sính Đình đến tận lúc buổi tuyển phi kết thúc, về nhà vẫn chưa hoàn hồn sau đả kích từ việc tuyển phi lần này.

Vương thị cũng thập phần bất lực, vốn tưởng rằng nữ nhân nhà mình sẽ thành công được chọn làm Diêu Vương phi, nhưng cuối cùng...

Nàng không được chọn làm Diêu Vương phi, lại trở thành Hoàng tử phi của Tam hoàng tử, không biết là chuyện vui hay chuyện buồn.

Nhìn thấy con gái ngồi trong phòng cả ngày không ăn không uống, Vương thị nóng lòng không thôi.

Nhưng bà chẳng thể thay đổi được gì, cô chỉ có thể thở dài chấp nhận.

Sao con gái của bà lại si tình đến mức này chứ.

May mắn là cuộc hôn nhân của con trai bà coi như là hạnh phúc, có thể mang lại cho bà một chút an ủi.

Nghĩ đến Lam Lam đang mang thai, Vương thị mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Lam Lam mấy ngày nay rất vui vẻ, đúng lúc mọi người đang sốt ruột, người trong cung mang một giỏ quýt tươi đến, nhắn là Giai Dao quận chúa sai phó gửi đến.

Lam Lam thấy thứ này thì vui muốn phát đin, mỗi ngày ăn hai quả quýt, cảm giác buồn nôn đỡ đi rất nhiều.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

Bên này, khi Xuân Phong và những người khác rời khỏi cung điện, Diêu Vương và Thất hoàng tử đích thân hộ tống tỷ muội họ hồi phủ, còn mang theo không ít lễ vật ban thưởng.

Chuyện này làm cho các tiểu thư thế gia ghen tị đến đỏ cả mắt. Trước giờ đã có ai có được vinh dự được 2 vị hoàng tử đích thân hộ tống về tận nhà chứ.

Hơn nữa, hai tỷ muội này một người là Diêu Vương phi, một người là trắc phi của hoàng tử, có thể coi là đứng đầu giới tiểu thư Kinh thành rồi.

Sau khi Bách Lý Mặc Thần đưa Xuân Phong về phủ, hắn lập tức cho những ám vệ bảo vệ Xuân Phong từ trước giờ hoạt động công khai, đồng thời bổ sung thêm không ít người cho nàng.

Chuyện này cho thấy Diêu Vương coi trọng vị Vương phi này thế nào.

Xuân Phong mặc dù không quen với loại cảm giác phô trương này, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào.

Nhưng nghĩ đến đại tỷ, nàng lại thấy có chút không thoải mái.

Cảm xúc của mẹ Xuân Phong lại càng vi diệu hơn, giống như trúng số độc đắc, lại sợ bị người khác để ý.

Tất nhiên bà rất vui vẻ khí 2 đứa con gái đều đã ổn định được hôn sự, nhưng lại lo lắng liệu 2 người họ có thể thích nghi với cuộc sống hoàng gia hay không.

Nhưng nghĩ đến chuyện có Bách Lý Mặc Thần công khai chỉ cưới một mình Xuân Phong trước mặt mọi người, bà lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Có Diêu Vương bảo vệ Xuân Phong, Xuân Phong lại chăm sóc Xuân Vũ, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.

Đúng lúc gia đình Xuân Phong đang vui vẻ thì lại có một vị khách không mời mà đến.

"Phu nhân, quận chúa, đại tiểu thư, bên ngoài có một nữ tử tự nhận là người thân của lão gia, các ngài có muốn gặp không?"

Trương bá gác cổng vào cửa, nói với những người trong phòng.

“Thân thích của lão gia?” Xuân Phong nghi ngờ lặp lại.

Cha nàng còn thân thích gì ở quê sao, lại còn là nữ tử?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/than-y-tieu-nong-dan-xuyen-khong-lam-ruong-cung-dau/chuong-319.html.]

Trong lòng Xuân Phong đã chủ động loại những người họ Đoàn đó khỏi danh sách họ hàng thân thích của mình, cho nên lúc này nàng còn tưởng là Tần thẩm đến thăm nàng, hoặc là thân thích của Trương thẩm.

"Đúng vậy, quận chúa, người đó nói như vậy!" Trương bá lần nữa khẳng định.

“Ừ, chúng ta ra ngoài xem xem!” Xuân Phong liếc nhìn mẹ và đại tỷ rồi nói.

Đến trước cổng, họ thấy một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp đang đưa lưng về phía cổng lớn, ngắm nhìn dòng người đi lại trên đường, cạnh bậc thang còn có 1 chiếc xe ngựa màu xanh đang chờ.

"Ngươi là … ?" Xuân Phong nhìn bóng dáng trước mặt có chút quen thuộc, trong lòng bỗng thấy không thoải mái, nhưng vẫn cố ý hỏi.

"Này, Xuân Phong muội muội, tam thẩm, ta chờ ở đây nửa ngày mới có thể gặp được mọi người. Đúng là làm ăn phát đạt, giờ đến gặp mặt cũng thật khó khăn!"

Lưu Hương quay lại, nhìn thấy mấy mẹ con Xuân Phong, liền lắc lắc chiếc khăn lụa trong tay, nói với giọng chua chát.

Mùi bột hăng nồng và kinh tởm bay đến, khiến Xuân Phong cau mày dữ dội, hận không thể một cước đá ả đi xa một chút.

"Sao lại là ngươi!" Xuân Phong thấy người đến là Lưu Hương, sắc mặt liền tối sầm xuống, lạnh lùng hỏi.

"Đương nhiên là ta. Chả nhẽ mới nửa năm không gặp, muội muội đã không nhận ra ta rồi sao?" Lưu Hương tiếp tục lắc lắc chiếc khăn lụa trong tay, giọng kỳ quái nói.

Động tác này y hệt như lúc ả ta khoe chiếc khăn lụa lúc ở thôn Đại Hà.

Xuân Phong chưa kịp mở miệng, Lưu Hương đã nói tiếp: “Cũng đúng. Bây giờ một trong hai tỷ muội đã là quận chúa, còn là Diêu Vương phi tương lai, một người còn lại là trắc phi của Hoàng tử, đều là phượng hoàng đầu cành rồi, không nhận mấy thân thích như chúng ta cũng là bình thường thôi."

Bộ dáng trào phúng này thật là làm Xuân Phong muốn tát cho ả ta một cái dính lên tường, làm cho ả ta đến mẹ cũng không nhận ra được.

"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, ngươi đến đây có mục đích gì thì mau nói, không thì nhanh chút đi." Xuân Phong từ trước đến nay không bao giờ dành sự nhẫn nại của mình cho loại người như vậy, trực tiếp thô lỗ nói.

"Này, đừng tức giận thế chứ! Muội đã sắp làm Vương phi rồi, sao tính tình vẫn khó chịu như thế chứ." thấy giọng điệu Xuân Phong đã có chút mất kiên nhẫn, thái độ của Lưu Hương mới mềm mại lại.

“Có chuyện nhanh nói" Xuân Phong mất kiên nhẫn, mẹ Xuân Phong và Xuân Vũ đứng bên cũng không hề có chút chào đón ả ta.

Lưu Hương này thật sự là da mặt dày như mẹ ả, không biết xấu hổ là gì.

Thấy giọng điệu của Xuân Phong cứng rắn, Lưu Hương không điêu toa như lúc nãy nữa, mà bắt đầu hạ giọng.

Ả ta cợt nhả nói: “Tam thẩm, 2 vị muội muội, các người xem, chúng ta đều là chị em ruột thịt phải không? Giờ các muội đều đã là Vương phi, Hoàng tử phi rồi, các người cũng không thể quên người tỷ tỷ này được. Hay là các người xem xem có thể…"

"Dừng lại, dừng lại, dừng lại, dừng lại, ngươi muốn nói gì? Ý ngươi là giờ chúng ta đều là Vương phi, Hoàng tử phi, muốn chúng ta tiện tay đưa ngươi vào Vương phủ làm trắc phi, thê thiếp gì đó hả? Làm tỷ muội chung chồng à?"

Lưu Hương mới nói mấy câu, Xuân Phong đã biết tỏng ả ta nghĩ gì, liền không lưu tình mà nói thẳng ra.

Lúc này, bên ngoài phủ, không ít người đi đường nghe Xuân Phong nói, liền nghiêng người nghe ngóng.

Ngay cả Lưu Hương mặt dày cũng khó coi, vội vàng đỏ mặt nói: "Muội muội, đừng nói mấy lời khó nghe như thế."

"""Ồ, là ta nói khó nghe à? Vậy là ngươi tự nhận ngươi đúng là có ý này rồi. Ngươi đã dám nghĩ như thế, sao ta lại không thể nói ra? Ngươi nói xem, ngươi không biết xấu hổ à? Muối mặt trên trấn, muối mặt ở thôn Đại Hà còn chưa đủ à, giờ còn đến tận đây. Vẫn có người tự dâng mình đến làm thiếp thất cho người ta à? Ngươi ra ngoài đừng có nhận làm thân thích của chúng ta nữa, chúng ta không có thân thích như ngươi.

Ngươi đi đi, ta nói cho ngươi biết, không có chuyện đó đâu! Ngươi không có cửa!""

Xuân Phong đứng ở cửa, nói càng lúc càng to, không sợ mất mặt. Dù sao thì hôm nay nàng cũng đã quyết định phải cắt đứt vọng tưởng của Lưu Hương, đánh vỡ mộng tưởng hão huyền của nàng ta."

Lưu Hương bị Xuân Phong nói đến đỏ mặt tai hồng, tiếp tục đứng đó không được, đi cũng không xong, nước mắt đảo quanh, như bị oan uổng lắm.

Loading...