Thần Y Ngốc Phi Không Dễ Chọc - Chương 67: Song Trọng Đả Kích
Cập nhật lúc: 2025-09-09 00:41:37
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi khỏi cung, An Quận Vương trực tiếp sai lái xe đến phủ Nguyệt Ngưng Trưởng Công Chúa.
Hắn với Thẩm Bình An: “Trước , cứ đến lúc trời trở lạnh, Lê Tả lẩu để ăn.”
“Lẩu?”
“Chính là một loại lò đồng, bên dùng than đốt, bên trong đựng canh xương hầm sẵn, canh sôi lên, trực tiếp kẹp rau sống thịt sống nhúng ăn.”
Cách ăn Thẩm Bình An đầu tiên , lập tức cảm thấy hứng thú.
mà…
Nàng : “Không chào hỏi mà đến nhà xin ăn vẻ cho lắm?”
An Quận Vương: “Ta sớm sai Hướng Nhất chào hỏi .”
Thẩm Bình An: “…”
Quả nhiên đến phủ Nguyệt Ngưng Trưởng Công Chúa, Hướng Nhất và quản gia đợi ở cổng.
Thẩm Bình An xuống xe, lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh ập đến.
Nàng rùng hai cái: “Lạnh quá!”
Lời dứt, nàng cảm thấy lưng trĩu xuống, một chiếc áo choàng lông hồ ly trắng tuyết khoác lên vai nàng, dài vặn.
Nàng kinh ngạc An Quận Vương, An Quận Vương nhẹ giọng : “Vốn dĩ là cho nàng, tháng thợ săn ở trang tử đưa đến thú bì, sai theo kích thước của nàng.”
Hướng Nhất và vài khác còn đang , Thẩm Bình An liền chút ngại ngùng, trời lạnh như , nàng nghĩ đến việc chuẩn vật phẩm giữ ấm cho An Quận Vương.
Thế là, nàng suy nghĩ một chút : “Lát nữa kê cho mấy vị thuốc…”
An Quận Vương bật lớn, miệng phun một làn khói trắng.
“Vào thôi,” , “Đừng để Công chúa và Phò mã đợi sốt ruột.”
Trong noãn các, bàn ăn bày biện sẵn, bốn chiếc nồi đồng nhỏ đang sôi sùng sục bốc nóng. Giữa bàn bày đầy rau củ rửa sạch, cắt lát, thịt thái mỏng, phi lê cá, tôm lớn, cùng các loại viên tròn.
Lê Tả : “Cái gọi là lẩu.”
Hắn Phò mã, trừ việc y phục hoa lệ hơn , cả vẫn khác biệt gì mấy so với đây.
Còn Công chúa thì tròn trịa hơn một vòng, làn da cũng căng mịn, hồng hào.
Thẩm Bình An và An Quận Vương rửa tay xuống, cũng cần nha hầu hạ, tự nhúng rau ăn.
Trong bốn , chỉ Lê Tả và Thẩm Bình An thể ăn cay, vì trong chén chấm của hai họ một đĩa tương ớt và một đĩa bột ớt nhỏ.
Nguyệt Ngưng Trưởng Công Chúa thấy thèm chảy nước dãi, nhưng ngại dám , liền liếc mắt hiệu cho Thẩm Bình An.
Thẩm Bình An: “Công chúa, co giật mắt ?”
Nguyệt Ngưng Trưởng Công Chúa: “…”
Lê Tả liếc Nguyệt Ngưng Trưởng Công Chúa, lặng lẽ đẩy đĩa tương ớt mặt sang. Công chúa hừ một tiếng, như thể khinh thường, nhưng từ chối.
Thẩm Bình An lúc mới nhận , Nguyệt Ngưng Trưởng Công Chúa và Lê Tả đang giận dỗi .
Nàng , An Quận Vương tự nhiên cũng , lập tức đặt đũa xuống : “Phò mã, ? Công chúa đang mang thai, giận dỗi nàng gì?”
Lê Tả căng mặt, hồi lâu mới : “Ta nào dám giận dỗi nàng , là nàng cho tức giận.”
Công chúa vui, “choang” một tiếng đặt đũa xuống, giận dữ : “Ta gì mà cho tức giận? Ta mang thai, tìm cho một thông phòng thì ? Chuyện thiên kinh địa nghĩa như mà cãi ầm ĩ với , chê đủ hiền thục ?”
“Ta cần thông phòng, cần tiểu , lời khách sáo, nàng tin chứ? Ai tự đẩy phu quân lên giường khác? Nàng bệnh ? Vừa Huyện chủ ở đây, bảo nàng khám cho nàng xem!”
An Quận Vương: “Khụ khụ khụ…”
Công chúa: “Ta là thương , mà mắng bệnh? Chàng mới bệnh, cả nhà đều bệnh!”
Lê Tả: “Phải , cả nhà bệnh nhất chính là nàng!”
“Hừ, bớt giả vờ đắn , đừng đến lúc bí bách hại dùng !”
An Quận Vương tiếp tục: “Khụ khụ khụ…”
Thẩm Bình An lặng lẽ chen : “Thật ba bốn tháng , khi thai nhi định, vận động… đó đó, vấn đề gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/than-y-ngoc-phi-khong-de-choc/chuong-67-song-trong-da-kich.html.]
An Quận Vương phun cả ngụm nước , kinh hãi Thẩm Bình An.
Thẩm Bình An “hê hê” hai tiếng: “Ta là đại phu mà.”
Lê Tả: “Ta cũng với Công chúa, nhưng cổ đại dám chơi lớn đến thế…”
An Quận Vương: “…” Kéo Thẩm Bình An dậy, “Chúng đây, vợ chồng hai cứ tiếp tục bàn luận, chúng quấy rầy nữa.”
Hắn kéo Thẩm Bình An vội vã , Thẩm Bình An còn tiếc nuối: “Lòng bò mới ăn một miếng.”
“Thật bậy bạ.” An Quận Vương liếc Thẩm Bình An, “Nàng là con gái nhà lành hiểu nhiều đến ?”
Thẩm Bình An nghĩ nghĩ: “Thì là hiểu, trong đầu ký ức về mặt .”
An Quận Vương liền giữ đầu nàng lắc lắc: “Những ký ức vẫn là nên giữ , quá bậy bạ.”
Thẩm Bình An : “Đồ lão cổ hủ.”
Thẩm Bình An ăn ở phủ Công chúa mới nửa bụng, đường An Quận Vương sai quán mua hai bát hoành thánh rau tề, hai liền ăn trong xe ngựa.
Về đến Thẩm phủ, Thẩm Bình An mới , Tô thị thổ huyết.
Thì khi Thẩm Bình An cung, Tô thị liệt giường một tháng bỗng nhiên cảm thấy đỡ hơn nhiều, liền sai nha đỡ nàng vườn dạo mát.
đêm qua tuyết rơi, hôm nay trời lạnh, Tô thị khỏi cổng chính viện hắt mấy cái. Nha khuyên nàng , nhưng nàng chịu . Cố chấp từng bước đến Thiển Vân Cư.
Thì mấy nha hôm chuyện, bất cẩn để nàng một chút.
Nàng lúc mới , Phong di nương mà chuyển đến Thiển Vân Cư!
Chuyện lớn như mà ai đến thỉnh thị nàng !
Nàng tức giận đến mức xông thẳng đến Thiển Vân Cư.
Sau đó nàng thấy Phong di nương đổi , cả đeo vàng bạc châu báu, toát khí chất của một chủ mẫu.
“Sau đó nàng tức đến thổ huyết ?” Thẩm Bình An nhanh chậm về phía Thiển Vân Cư, Đào Hoa kể tin tức nàng hỏi thăm .
“Đâu dễ dàng chọc tức đến thế?” Đào Hoa , “Phu nhân nổi một trận lôi đình lớn, đập phá Thiển Vân Cư tan nát, phạt Phong di nương quỳ giữa trời tuyết.”
Phong di nương quỳ một canh giờ, cho đến khi Thẩm Quân Nho trở về.
Thẩm Quân Nho đang quấn quýt bên Phong di nương, nỡ để nàng chịu khổ như , liền trực tiếp mắng Tô thị một trận, đích đỡ Phong di nương dậy.
“Sau đó phu nhân liền thổ huyết ?”
“Đâu chứ?” Đào Hoa , “Phu nhân kiên cường lắm!”
Phong di nương quỳ một canh giờ, đầu gối tê cứng, căn bản thể , Thẩm Quân Nho đau lòng cho nàng , lập tức sai mời đại phu bên ngoài đến khám.
“Kết quả là chẩn đoán Phong di nương thai một tháng, phu nhân lúc mới tức đến thổ huyết, trực tiếp ngất xỉu ở Thiển Vân Cư.”
Thẩm Bình An gật đầu, mặt lộ biểu cảm “thì là ”.
Nàng dừng bước, hỏi: “Vậy nên phụ vội vã gọi qua, là để xem phu nhân thổ huyết, xem Phong di nương thai?”
Đào Hoa hả hê: “Tự nhiên là xem xem hài tử của Phong di nương .”
Phong di nương mang thai một tháng, tháng còn non, quỳ giữa trời tuyết một canh giờ, sảy thai là bất hạnh trong vạn may mắn.
Thẩm Bình An kê cho nàng thuốc an thai, dặn dò nàng giường tĩnh dưỡng một tháng.
Còn việc quản gia, tạm thời giao cho Liễu di nương, những chuyện quan trọng thì tự nàng quyết định, đại sự vẫn là Phong di nương chủ.
Liễu di nương thấy Phong di nương mang thai, mắt đỏ hoe vì ghen tị. Thẩm Bình An cảnh cáo nàng : “Ta thích trong nhà xảy chuyện thương thiên hại lý, nếu ngươi ý đồ , đảm bảo ngươi cả đời sẽ bao giờ thể con nữa.”
Liễu di nương sợ Thẩm Bình An, đặt hy vọng nàng, tự nhiên là lời nàng dám càn.
Thân thể Liễu di nương khó điều dưỡng hơn Phong di nương, nàng luôn sủng ái, thuốc thang Tô thị ban thưởng từng ngớt. Không như Phong di nương, mười năm Tô thị thèm để nàng mắt .
Còn về Tô thị, nếu nàng chịu khó lời xuống giường, thêm nửa tháng nữa thể cũng sẽ khỏe .
Đáng tiếc, nàng cứ cố chấp ngoài trong trời đông giá rét, chỉ cảm lạnh, còn tức giận thổ huyết, tổn thương gan phổi!
Tô thị liệt giường mấy tháng trời, ngay cả Tết cũng thể xuống giường!