Thẩm Đình Trúc chứng kiến can đảm và bản lĩnh của Thẩm Bình An, trong lòng nàng nảy sinh chút sùng bái nhỏ.
Điều khiến Thẩm Đình Tĩnh khó chịu.
Đặc biệt là khi ngày đó khi ngất xỉu, Thẩm Bình An còn đánh ngã một tên áo đen, nàng liền càng thêm khó chịu.
“ là lớn lên ở trang viên, thủ đoạn hạ đẳng gì cũng .” Nàng xoắn khăn tay mà than phiền với Tô thị, “A Trúc gần đây cứ thích bám lấy nàng , đừng để hư .”
Tô thị liếc nàng , nhanh chậm : “A Tĩnh, lời nương dạy con đây con đều quên ? Con càng ghét một , con càng với nàng , đối với nàng , để khác con ghét nàng . bây giờ thì ? Con ngày càng vội vàng, cũng ngày càng lộ liễu .”
“Nương, con nhịn !” Thẩm Đình Tĩnh nặng nề thở một , “Thẩm Bình An khắp nơi đều bằng con, nhưng giờ bám víu công chúa, A Trúc cũng thiết với nàng, đám nô tài trong phủ cũng nàng hòa nhã, phụ cũng ngày càng yêu thích nàng. Cứ tiếp tục như , trong phủ còn chỗ cho con dung ?”
Tô thị nhạt một cái, ngoài cửa sổ, ánh mắt hướng về nơi xa: “Trong gia đình , nàng vốn dĩ là ngoài, ngoài a, sớm muộn gì cũng rời thôi. Con vội vàng gì chứ?”
“Nương, cách ?”
Tô thị một cái, gì.
Qua hai ngày, Tô thị đổ bệnh, sắc mặt vàng vọt, sức lực, ban đêm còn gặp ác mộng. Đại phu đến mấy lượt, đều tìm nguyên nhân.
Là phận con cái, ba Thẩm Bình An và Thẩm Đình Tĩnh cũng đến chính viện vài .
Tô thị sợ lây bệnh khí cho bọn họ, chỉ cách màn giường vài câu với bọn họ, giọng yếu ớt, đứt quãng. Thẩm Đình Trúc vội đến mức lập tức rơi nước mắt. Phụng di nương và Liễu di nương hầu bệnh, cũng lòng đầy lo lắng, nét mặt u sầu.
“Mẫu , chi bằng để con xem cho .” Thẩm Bình An .
Giọng nặng nề và chậm chạp của Tô thị truyền từ màn giường: “Không cần , bao nhiêu lão đều tìm …”
Thị tin tưởng Thẩm Bình An, Thẩm Bình An cũng lười thêm. Nói một lời khó , chẳng mẫu ruột của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/than-y-ngoc-phi-khong-de-choc/chuong-16-benh-ky-la.html.]
Phía bệnh của Tô thị còn khỏi, mấy ngày, Thẩm Đình Tĩnh cũng ngã bệnh, triệu chứng cũng giống , sắc mặt vàng vọt, sức lực, ban đêm thường xuyên gặp ác mộng.
Lẽ nào là bệnh truyền nhiễm? Thẩm Bình An nghĩ, nhưng nàng cùng Thẩm Đình Trúc đều khỏe mạnh, Thẩm Quân Nho cũng , hai vị di nương hầu bệnh cũng hề hấn gì. Theo lý mà , nếu là bệnh truyền nhiễm, mới nhất lây nhiễm hẳn là Phụng di nương và Liễu di nương.
Thẩm Bình An nghĩ mãi thông. Tô thị và Thẩm Đình Tĩnh đều cho nàng xem bệnh, nàng sức cũng chỗ dùng.
Phất Liễu Viện.
Tô thị bệnh mấy ngày, Thẩm Quân Nho hoặc là ngủ ở ngoại thư phòng, hoặc là ngủ ở chỗ Liễu di nương. Liễu di nương tuy dung mạo nổi bật, nhưng là một đóa hoa giải ngữ hiền thục, ôn nhu, hiểu lòng . Không như Phụng di nương, chẳng đáp nổi nửa lời.
“Ai,” Thẩm Quân Nho thở dài một , “Đều xem qua nhiều đại phu như , chẳng gì cả, chẳng lẽ mời thái y trong cung ?”
Mời thái y trong cung, tư cách , cũng dám.
Liễu di nương lưng , nhẹ nhàng xoa xoa thái dương cho , dịu dàng : “Lão gia, nghĩ đến , lẽ phu nhân và nhị tiểu thư bệnh…”
“Không bệnh?”
“Nếu thật sự là bệnh, nhiều đại phu như tìm ? Theo thấy,” Liễu di nương , “Có thể là đụng chạm thứ ô uế nào đó…”
“Nói bậy!” Thẩm Quân Nho lập tức phất tay áo dậy, “Phủ Thẩm thứ ô uế gì chứ?”
Sắc mặt Liễu di nương trắng bệch, “phịch” một tiếng quỳ xuống, ngữ khí hề luồn cúi cũng kiêu ngạo: “Lão gia bớt giận, tiện cũng chỉ là phu nhân và nhị tiểu thư lo lắng thôi. Tiện hầu hạ phu nhân nhiều năm, phu nhân luôn đối xử với như tỷ ruột, nhị tiểu thư cũng là do lớn lên…”
Nàng rơi nước mắt, “Tiện thật sự đành lòng phu nhân và nhị tiểu thư chịu khổ, cho dù lão gia phạt mắng , cũng ! Nếu đại phu tìm , tại đổi khác thử xem ?”
Thẩm Quân Nho im lặng.
Liễu di nương thử thăm dò : “Thiếp Phúc Quang đại sư ở Từ Vân Tự linh nghiệm…”