THÂN LÀ CHẤT NỮ MÀ PHẢI ĂN NHỜ Ở ĐẬU - Chương 131
Cập nhật lúc: 2024-10-23 14:36:13
Lượt xem: 10
Nghĩ tới đây, hắn ngước mắt nhìn ra mặt hồ ngoài cửa sổ, chỉ là vẫn khó khiến lòng trở lại yên tĩnh giống như trước.
Từ khi Phượng Ly Ngô phát hiện ra nàng có thể không chút lưu luyến vứt bỏ mình, mỗi một phần trong cơ thể hắn ở mỗi một khắc còn sống đều có một loại cảm xúc phẫn nộ khôn xiết.
Khi thấy tài liệu nàng để lại, hắn mất ngủ vài đêm liền, chong đèn nhìn chữ viết xinh đẹp và nghiền ngẫm lòng dạ nữ nhân khó dò của nàng.
Cuối cùng, khi hắn đọc đi đọc lại câu chữ kia “Trăm năm hòa hợp, lâu dài”, rốt cuộc nghĩ tới một lý do có thể tha thứ cho nàng: Nàng suy cho cùng vẫn ghen tuông như nữ tử bình thường, chẳng lẽ vì không chịu được hắn cưới Chính phi nên đi xa tận chân trời?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đầu, hắn cảm thấy nàng quá không hiểu chuyện, chẳng lẽ không biết tim hắn trước sau gì cũng chỉ ở chỗ nàng hay sao? Cưới Dương thị là kế hoạch lớn nhắm làm yên ổn cục diện chính trị, có liên quan gì tới nữ nhi tình trường đâu?
Thế nhưng, ngay lúc Dương gia thúc giục hắn cử hành đại hôn, Phượng Ly Ngô mơ hồ cảm thấy, nếu thật sự cưới Dương thị rồi, chỉ sợ nàng sẽ không bao giờ chịu trở về nữa.
Thế là hôn sự kia bị hắn lấy lý do bận rộn việc quân từ chối lùi lại.
Kẻ phụ tình ở nơi chân trời xa xôi như vậy, trở về cố hương, sông nước quê hương nuôi người, chỉ sợ càng thêm kiều diễm ướt át.
Hắn từng nhìn thấy nàng mặc trang phục Ba Quốc nhảy múa xinh đẹp thế nào. Chỉ sợ thời gian lâu dài, không chỉ một Nhung vương rục rịch muốn nàng, hắn cũng không thể khuấy đảo mặt hồ trong tim nàng nữa, còn phải mặc cho nàng ung dung tự tại trở về mẫu quốc tái hôn!
Nghĩ tới đây, hắn cũng quyết định tạm thời đoạn tuyệt với nữ nhi tình trường, lệnh cho thị vệ trở về trông chừng nữ nhân kia nhưng không cho phép hắn ta truyền tin tức của Khương Tú Nhuận tới nữa, tránh khiến cho hắn nghe xong bị quấy nhiễu rồi buồn bực trong lòng.
Nữ nhân trong lòng không có hắn, không xứng đáng để hắn ngày đêm nhớ nhung!
Phượng Ly Ngô nghĩ tới là lại oán hận, thế nhưng thời gian này Khương Tú Nhuận không sống tốt như hắn nghĩ.
Vào mùa xuân, thai nhi trong bụng nàng đã bảy tháng rồi, bụng dần dần nhô lên. Chỉ là nàng có thân hình nhỏ nhắn, cao gầy nên không thấy rõ có thai, nếu mặc quần áo rộng eo, không nhìn kỹ cũng không nhận ra.
Mấy ngày nay tạo thanh thế, tên tuổi đại vương nữ Khương Tú Nhuận của Ba Quốc đã được truyền tụng khắp Ba Quốc.
Chuyện nàng mai thai cũng không cần giấu giếm, ở Ba Quốc rất khoan dung cho chuyện nam nữ. Khi dân chúng nghe chuyện nàng ở Đại Tề có ước hẹn với Thái tử điện hạ, sau đó bị ép buộc chia tay, liền tự diễn dịch ra hơn một nghìn câu chuyện Ngưu Lang Chức Nữ bị ép chia lìa.
Nghe nói mặc dù Thái tử không thể giữ giai nhân ở lại bên cạnh, nhưng hứa hẹn sẽ dùng trăm vạn hùng binh của Đại Tề bảo vệ Ba Quốc khỏi sự bắt nạt của nước khác. Loại lời thề này, còn có thể lấy lòng dân chúng Ba Quốc hơn thiên trường địa cửu.
Mà Khương Tú Nhuận chưa thành thân đã có con cũng trùng khớp với truyền thuyết thánh nữ A Đại Thiện của Ba Quốc mang cốt nhục của dũng sĩ nhưng phải xa cách nhau.
Lời đồn đại vương nữ là thánh nữ trong truyền thuyết chuyển thế ngày càng giống thật.
Lúc Thân hậu cảm nhận được đại vương nữ có dã tâm can thiệp vào triều chính, trong lòng cũng rất sốt ruột.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ sau khi Khương Tú Nhuận về nước, mấy lần bà triệu kiến, muốn bắt Khương Tú Nhuận vào cung đều bị nó lấy cớ khéo léo từ chối.
Hiện tại mới biết, nó mang thai trở về, chẳng trách cẩn thận khắp nơi. Nếu sớm biết thì bà tìm cơ hội phái thị vệ áp giải nó vào cung rồi, dẫu sao nữ nhân mang thai, một bước đi không vững bị té ngã cũng có thể mất mạng.
Thế nhưng bây giờ Khương Tú Nhuận lớn bụng rồi mới công khai việc này, còn lấy cớ tim thai bất ổn làm lý do, tấu lên Quốc quân Khương, miễn việc vào cung thăm hỏi sớm chiều rườm rà.
Thân hậu lại gọi, Khương Tú Nhuận trực tiếp dùng lời nói của Quốc quân Khương đáp lại qua loa.
Lòng dạ Thân hậu khó yên ổn, Khương Tú Dao ngồi ở bên cạnh bà còn tức giận tới nỗi bốc khói đỉnh đầu.
Cùng là vương nữ như nhau, nàng là con gái mẫu hậu yêu thương, vốn cao quý hơn Khương Tú Nhuận. Thế nhưng đi một chuyến tới Đại Tề, cùng là chưa thành thân đã có con trở về, cảnh ngộ lại khác biệt rất lớn.
Nàng phải bái đường thành thân với bài vị Thân Tư Văn, con trai của nàng mới có thể nhận tổ quy tông. Thế nhưng Khương Tú Nhuận không nói rõ đứa nhỏ trong bụng là ai, lại có thể nuôi dưỡng ở nơi xa hoa không lo cơm áo.
Hai tháng trước, lúc mở thiện đường ngoài thành, quý phụ nhân trong Ngưỡng thành đều đi, thế nhưng ai cũng không có kiểu dáng quần áo đẹp mắt bằng Khương Tú Nhuận. Mặc dù nàng ta chỉ mặc váy dài màu trắng nhưng ở Ba Quốc không mua được, nghe quý phụ nhân có hiểu biết nói, bộ váy màu trắng kia pha chỉ bạc, phải cắt ba sợi mới dệt thành thì hoa văn hoa tuyết kia mới có thể như ẩn hiện như thật dưới ánh mặt trời.
Cố Diệp Phi
Hôm đó mặc dù Khương Tú Nhuận không dùng phấn trang điểm, chỉ thoa chút son hồng trên môi, nhưng dung mạo thoát tục khuynh thành, cộng thêm trên người có quần áo thỉnh thoảng lấp lánh, thật sự khiến cho người ta có cảm giác tiên nữ hạ phàm, khiến cho dân chúng nhao nhao quỳ xuống, hô to nàng là thánh nữ A Đại Thiện.
Chỉ nhìn thôi răng Khương Tú Nhuận đã ứa ra nước chua, trong lòng lại ấm ức, cả ngày chạy tới chỗ mẫu hậu nôn nước chua ra.
Thân hậu nghe xong cũng có thêm phiền lòng, hôm nay vừa đúng lúc nghe tin hai sủng phi Quốc quân Khương yêu thích đều có thai, liền phát tiết cơn tức giận lên người con gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/than-la-chat-nu-ma-phai-an-nho-o-dau/chuong-131.html.]
“Con còn không biết xấu hổ so sánh với nó sao! Nó mang đứa nhỏ của ai? Cho dù không nói thì văn võ cả triều đều biết, tám chín phần là của Thái tử Đại Tề kia. Mà con thì sao?”
Thân hậu vừa nói vừa véo cánh tay của con gái nói: “Chỉ là một trận làm loạn với biểu ca trước khi đi sứ Đại Tề nên mới sinh con hoang! Không có mắt nhìn người còn kém hiểu biết như vậy! Nếu con không sinh con gây thị phi ở trạm dịch, vị trí Trắc phi của Thái tử Đại Tề không phải danh chính ngôn thuận của con hay sao? Bây giờ nó mẹ quý nhờ con, dùng Thái tử Đại Tề bày trò cáo mượn oai hùm, phụ vương của con thiên vị còn muốn hưởng lộc ké, oán giận với ta thì có ích gì? Dù sao cũng là con không biết tranh giành!”
Khương Tú Dao không ngờ mẫu hậu chẳng những không giúp mình, còn không bao che mà tránh móc châm biếm một phen, nước mắt lập tức chảy ròng ròng: “Mẫu hậu, nếu như người mặc kệ, cứ mặc cho nàng ta phách lối như thế, nàng ta sẽ thật sự làm thánh nữ hiển linh ở Ba Quốc, tha hồ làm mưa làm gió đấy!”
Thân hậu sao có thể mặc kệ ngồi xem như Khương Tú Dao nói? Lúc phát hiện ra dã tâm của Khương Tú Nhuận, bèn gọi Khương Chi vào cung, hiếm khi dùng vẻ mẫu hậu ân cần quan tâm hỏi han Khương Chi, còn thưởng cho con gái mới sinh của Khương Chi một đôi vòng tay vàng.
Sau đó bà dùng lời nói ý tứ sâu xa nhắc nhở Khương Chi, hắn mới là đại công tử Ba Quốc, tương lai là người kế nhiệm Quốc quân. Nhưng hắn cứ mặc cho muội muội Khương Tú Nhuận làm loạn như vậy, chỉ sợ danh tiếng ca ca không bằng muội muội, chẳng phải sẽ bị chư hầu các nước chê cười hay sao?
Bà vốn cho rằng những lời xuất phát từ đáy lòng vì tốt cho Khương Chi này, hắn sẽ nghe lọt tai. Dù sao tình cảm cha con huynh muội sâu nặng, cũng không quan trọng bằng vương quyền.
Khương Chi yêu thương muội muội, nhưng nếu phát hiện muội muội có dã tâm, chắc chắn sẽ có phòng bị.
Hơn nữa bà hiểu rất rõ Khương Chi, hắn là thanh niên cổ hủ, tôn trọng tuân thủ lễ nghĩa hiếu kính.
Năm đó sau khi tiên vương hậu c.h.ế.t đi, Khương Tú Nhuận cắn môi không chịu gọi bà là mẫu hậu, bị Quốc quân Khương phạt đói bụng hai ngày, mà hắn làm ca ca còn nuốt nước mắt dạy dỗ muội muội không đúng, không nên làm kế mẫu tức giận.
Ngay trước khi tới Lạc An, đứa con riêng này vẫn cung kính với bà giống như mẫu thân ruột thịt!
Thế nhưng không nghĩ tới, qua chuyến đi tới thành Lạc An, không chỉ riêng Khương Tú Nhuận có chân cánh cứng cáp. Tính tình Khương Chi cũng thay đổi hoàn toàn, vậy mà nhíu mày nghe lời của bà rồi thờ ơ nói: “Từ xưa tài học đâu có phân nam nữ hay già trẻ? Tú Nhuận tài giỏi hơn xa ta, ngay cả Thái tử Đại Tề cũng coi trọng, lẽ nào vì muốn làm nổi bật sự xuất chúng của ca ca nên nàng phải giả bộ ngu dốt sao? Ba Quốc chúng ta không phải chưa từng có Nữ vương, nếu phụ vương cảm thấy Tú Nhuận xứng đáng với chức trách lớn, ta làm ca ca tất nhiên phải nhường cho người tài, vì sao còn phải đi dạy dỗ nàng?”
Nói những lời này xong, hắn bèn cáo từ rồi phất tay bỏ đi, khiến cho Thân hậu tức giận tới nỗi cả ngày không ăn uống, ra sức chửi nam nhân Khương gia không có một người nào dùng được, vậy mà cho phép nữ tử lấn át.
Có điều Khương Chi đã mặc kệ, bà cũng phải nghĩ vài biện pháp. Lúc trước muốn thông gia với Nhung Quốc nên bà bảo thứ đệ Thân Hoa đưa cho Nhung vương một bức chân dung của Khương Tú Nhuận.
Nhung vương kia vốn háo sắc, tới lúc nhìn thấy bức tranh chân dung tinh xảo của họa sĩ, càng thêm không kiềm chế được. Khi hôn sự không thành, nghe nói Nhung vương giận tím mặt.
Thân hậu quyết định nếu Quốc quân Khương xem đứa con gái lớn này như bảo bối thì bản thân bà không thể ra tay, thế nhưng nếu như Nhung Quốc tới đây cướp dâu, mà Khương Tú Nhuận ở trong lúc bị cướp xảy ra việc ngoài ý muốn, vậy thì sẽ không liên quan tới bà.
Cho dù Thái tử Đại Tề sắp cưới chính thê kia có thật sự giận chó đánh mèo, có Nhung Vương gánh chịu, trách tội cũng không tới đầu Ba Quốc... Nghĩ như vậy, Thân hậu cũng dần yên lòng.
Đến lúc cuối hè, các nước ở biên cương Tây Bắc mở hội minh chư vương, tính ra thì khi ấy Khương Tú Nhuận đã sinh xong rồi, theo tính tình thích làm loạn của nó, chắc chắn sẽ tham gia hội minh, tới lúc đó... Chỉ cần hành động khéo léo là có thể diệt trừ mối họa lớn trong lòng.
Trong lúc nhất thời, vương đình Ba Quốc cực kỳ sóng yên biển lặng.
Khương Tú Nhuận ít giao du với bên ngoài, ở trong phủ dưỡng thai nên nhất thời không có chuyện phiền nhiễu gì làm nàng phiền lòng.
Thiển nhi cuối cùng cũng bất đắc dĩ vào đại doanh tinh nhuệ Ba Quốc, tham gia quân truyền tin Võ Uy sau bao nhiêu lần bị nàng quấy rầy và nghiêm khắc trách mắng.
Ban đầu lúc biết nàng ấy vào quân doanh, bởi vì là nữ tử, lại có tướng mạo xấu xí mà bị kiêu binh [*] Võ Uy giễu cợt.
[*] Người đi lính lâu năm, phẩm chất tồi tệ, làm điều càn rỡ.
Lúc ăn cơm trong giờ nghỉ trưa, vậy mà có mấy người hắt nước lên người nàng ấy hòng làm lộ ra đường cong sau lớp áo mỏng của nàng ấy, khiến cho nàng ấy mất mặt trước mặt người khác.
Đương nhiên Thiển nhi cũng không có giống như những gì bọn họ nghĩ, không tỏ ra giận dữ và xấu hổ che giấu đường cong lộ ra trên cơ thể ẩm ướt.
Nữ nhân có tướng mạo xấu xí này, vậy mà có vóc người đẹp như thế, có n.g.ự.c có mông, cười vang với một đống nam nhân, thoải mái hào phóng cởi áo khoác ướt sũng ra, chỉ mặt một thứ có tác dụng cố định bầu n.g.ự.c giống như là cái yếm bông dày bó sát, mặc bằng cách trùm qua đầu, ngay cả dây buộc cũng không có.
Mà toàn thân nữ nhân xấu xí trơn ướt này giống như cá trạch khó cầm chắc, đám kiêu binh trêu chọc nàng bò tới bò lui, bị đá vào đũng quần, bóp trứng, nện vào mặt rồi đạp vào ngực.
Điều khiến cho những tinh binh này không ngờ chính là, thị nữ xấu xí bên cạnh vương nữ vậy mà có thể lấy một địch mười, đánh cho một đám tinh binh suốt ngày thao luyện của Ba Quốc tới nỗi tè ra quần, sưng mặt sưng mũi.
Cuối cùng Thiển nhi dùng chân to tám thước đo mặt từng người bọn họ, khiến cho bọn họ kêu cha gọi mẹ rồi mới thả đi.
Từ đó về sau, Bạch Thiển thành danh, ở trong đại doanh Uy Võ nhận vô số con nuôi, khiến cho người ta phải cung kính đứng nhìn từ xa gọi “nương lão tử”.
Thế nhưng sau khi thao luyện ở binh doanh xong, Bạch Thiển hào hứng trở về kể với Khương Tú Nhuận, Khương Tú Nhuận còn lắc đầu tiếc nuối.
Suy cho cùng là nàng làm lỡ tài năng của Thiển nhi! Tinh binh Ba Quốc vậy mà kém cỏi như vậy, làm sao có thể khiến cho Thiển nhi rèn luyện tốt hơn đây?
Cũng không biết đời này Thiển nhi không ở trong doanh trại Tinh Võ mà Phượng Ly Ngô dẫn dắt, có mất đi tài năng quét sạch ngàn quân hay không?
Đang suy nghĩ tới xuất thần, kẻ trong bụng nàng lại dùng sức đạp mẫu thân một cước, giống như oán giận mẫu thân lạnh nhạt nó, vì sao không có giống như bình thường đọc Kinh Thi cho nó nghe?