Thần Đã Về Nhà [Vô Hạn] - Chương 18: Quê hương - “Sư Ấu Thanh đã chết” (2)

Cập nhật lúc: 2025-11-12 05:43:05
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cái miệng rộng đầy m.á.u của con quái vật lao về phía Phong Bân…

…Sẽ c.h.ế.t ở đây .

hề sự đau đớn như dự đoán, con quái vật đột nhiên rít lên.

Phong Bân đau đớn quỳ xuống đất, khi ngẩng đầu lên, thấy một bàn tay trắng nõn tóm lấy con quái vật đang tiến gần , đó dùng sức kéo mạnh, con quái vật ngay lập tức kéo trở đám quái vật hôi hám. Nó dường như đột nhiên ngửi thấy thở của sống phía , quên mất mà nó ăn đó, “sột soạt’’ chen

Phong Bân dùng cánh tay còn chống đỡ dậy, lảo đảo bước về phía .

Phía trong đám quái vật, khuôn mặt như một viên ngọc xinh đột nhiên rơi xuống đất, vỡ nát thành từng mảnh.

“…”

cách quá xa cũng quá gần, Phong Bân thấy môi của Sư Ấu Thanh đang mấp máy, như đang điều gì đó.

Sau đó, lũ quái vật nuốt chửng…

Gió thổi lớn, giống như ai đó đang gọi từ phía xa, nhưng Phong Bân thấy gì cả.

Trước mắt liên tục hiện lên hình ảnh Sư Ấu Thanh về phía khi c.h.ế.t.

Lúc đó Sư Ấu Thanh đang gì?

“Cảm ơn… Anh cứu …”

“Anh là một… Người… Tốt…”

Phong Bân run rẩy dữ dội.

Không… Không !

…Anh , ngay từ đầu !

…Thậm chí lý do đêm đó xe để cứu cũng là giả dối!

là em trai c.h.ế.t ở trong phó bản đầu tiên, nhưng bởi vì sức khỏe yếu, mà là vì lén đổi quân bài trí mạng để cứu … Em trai còn nữa, bà nội bệnh cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, lâu cũng qua đời… Anh mất tất cả , chán ghét trò chơi tràn ngập ác ý , chỉ là… Anh chỉ là sống nữa mà thôi…

Kể từ khi bước phó bản , chuẩn sẵn sàng để c.h.ế.t ở chỗ .

Sau đó… Anh gặp một trai yếu ớt cùng xe.

Buổi tối ngày hôm đó, trai ở giường nghiêm túc : “Cảm ơn em trai của .”

Khi đó đột nhiên nghĩ, là cố gắng qua thêm vài phó bản nữa .

Bởi vì sẽ : “Cảm ơn em trai của .”

Mây đen cuồn cuộn bầu trời, khung cảnh vốn còn sáng sủa chợt trở nên xám xịt.

Cánh tay vẫn còn đang chảy máu, đau đến mức choáng váng, nhưng Phong Bân vẫn vựng, tiếp tục về phía đám quái vật

“Phong Bân!”

Phía dùng sức kéo .

“Cậu đang cái gì ? Cậu sống nữa hả?” Là Quách Nhã Lam.

“Tay, tay mấy thứ rách kìa!” Vu Trạch nôn nóng hét lớn: “Phong Bân, còn là ai ?”

Anh vẫn về phía .

“Phong Bân!”

NHAL

“Sư… Sư…”

“Còn thể chuyện! Cậu vẫn còn ý thức!”

“Chúng đưa nhà, nếu cái tay kịp thời xử lý thì chắc là sẽ !” Vu Trạch ngẩng đầu lên, sợ tới mức hét to: “Đệt! Sao tất cả những con quái vật đó tụ tập ở đằng thế…”

“Má ơi… Cứ như một cái tổ ong … Những thứ đó đều đang đổ dồn về đó!”

“Không bình thường… Bây giờ chúng mau tránh !”

Bởi vì tất cả quái vật đều tập trung một chỗ, nên ba chạy trốn thuận lợi, thậm chí còn gặp một con quái vật nào đường .

Cứ như thể tất cả quái vật đều thu hút đến một nơi nào đó để tập hợp.

Quách Nhã Lam mở đường, Vu Trạch ở phía dìu Phong Bân đang thương.

Sau khi một căn nhà, bọn họ chặn cửa , ăn ý nhặt những sợi dây thừng rải rác mặt đất, đó bắt đầu trói Phong Bân…

Chuẩn thỏa xong, Quách Nhã Lam dùng sức giật lấy cây rìu từ trong tay thương, đổ rượu xung quanh, đưa cho Vu Trạch: “Mau!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/than-da-ve-nha-vo-han/chuong-18-que-huong-su-au-thanh-da-chet-2.html.]

Kế hoạch và thực tế khác , Vu Trạch chủ động đưa ý kiến c.h.ặ.t t.a.y để ngăn chặn lây nhiễm lúc sợ hãi: “Anh, thậm chí còn từng cầm d.a.o mổ…”

“Đây là phó bản.” Quách Nhã Lam cũng sợ hãi, sắc mặt trắng bệch : “Chặt đứt khi còn thể sống, nhưng nếu chặt thì chắc chắn sẽ c.h.ế.t! Hơn nữa, vết thương trong phó bản sẽ ảnh hưởng tới thế giới thực, đừng sợ, chắc chắn mà, nhắm ngay chỗ …”

Còn dứt lời, chiếc rìu giơ lên giữa trung vung xuống thật mạnh…

“Á…”

Hai đồng thời kêu lên.

Máu b.ắ.n tung tóe mặt đất.

Cánh tay biến thành màu tím đen bay sang một bên.

Nước mắt Quách Nhã Lam trào , nhưng hai tay dám dừng , ném cánh tay lây nhiễm chặt đứt ngoài, đầu vội vàng cầm m.á.u cho Phong Bân đang hôn mê.

Trước khi Vu Trạch tiến phó bản mang theo nhiều t.h.u.ố.c khẩn cấp, dùng đến, bây giờ đều dùng hết cho Phong Bân.

vẫn đủ, may mà họ tìm thấy một ít băng gạc và t.h.u.ố.c cầm m.á.u trong balo n.g.ự.c của Phong Bân…

Một tiếng , hai kiệt sức ôm ngã xuống.

Tay Vu Trạch đầy máu, căng thẳng đến mức hàm răng va : “Anh cố hết sức , thể sống sót … Thì xem chính bản . Anh, thật sự cố gắng hết sức …”

Ban đầu Quách Nhã Lam còn cố nhịn, nhưng khi câu nhịn mà nghẹn ngào: “Lần khi nào chúng nữa ?”

Giờ đây, bạn trai luôn giỏi an ủi cũng im lặng.

Rõ ràng là ban ngày, nhưng bầu trời càng ngày càng đen, như thể đang báo hiệu với bọn họ điều gì đó sắp xảy

*

Khi Phong Bân mở mắt , bộ bầu trời đều chuyển sang màu xám.

Cánh tay đau nhức dữ dội, động đậy, phát hiện cử động .

“Cậu tỉnh ? Tốt quá !” Cô gái mặt kích động .

Phong Bân hoảng hốt cúi đầu , cánh tay bên còn nữa…

Miệng vết thương quấn băng gạc, mà cánh tay còn và hai chân đều dây thừng trói chặt.

“Cánh tay của lây nhiễm , nhất định chặt bỏ!” Vu Trạch xổm xuống, cách Phong Bân hai bước chân, quan sát : “Bây giờ trả lời , là ai?”

Phong Bân khó khăn hít thở, một lúc lâu , Phong Bân c.h.ế.t lặng mở miệng: “Phong Bân.”

Giọng khàn đến đáng sợ.

Hai mặt đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Quách Nhã Lam : “Lâu như gì, chắc chắn nữa!” Lại tiếp tục hỏi : “Sư Ấu Thanh ? nhớ rõ ở với mà.”

Người đàn ông cứng đờ.

Quách Nhã Lam cau mày, thăm dò hỏi: “Hai … Đi lạc ?”

Vu Trạch thấy vẫn im lặng, bèn cởi dây thừng cho : “Anh mất m.á.u quá nhiều, nếu cảm thấy chóng mặt hãy về phòng nghỉ ngơi , đợi lấy tinh thần… Chúng sẽ tiếp tục nghĩ cách rời khỏi đây.”

Không tiếng đáp .

Nhìn về phía sân nhỏ hoang tàn phía , Phong Bân khó khăn dậy.

Vu Trạch dìu , nhưng đối phương tránh , thẳng cửa.

“Phong Bân! Chúng cứu đấy, ít nhất cũng nên lời cảm ơn chứ!”

Cơ thể loạng choạng, dường như cuối cùng cũng tỉnh táo .

Phong Bân đầu hị.

“Hai … Lúc nãy hỏi cái gì?”

“Em trai sức khỏe …” Quách Nhã Lam hỏi: “Không , …”

“Sư Ấu Thanh c.h.ế.t .” Phong Bân : “Cậu phát hiện manh mối cuối cùng khi quái vật bắt , khi c.h.ế.t với .”

“…” Hai họ đều c.h.ế.t lặng.

thế nào để thoát ngoài , bây giờ sẽ đưa đến đó.”

“Này, Phong Bân…”

“Đi thôi.” Phong Bân về phía như hồn, dùng cánh tay duy nhất còn lành lặn của nhấc chiếc rìu mặt đất lên: “Đi thôi.”

 

 

Loading...