Thần Đã Về Nhà [Vô Hạn] - Chương 17: Quê hương - “Sư Ấu Thanh đã chết.” (1)

Cập nhật lúc: 2025-11-12 05:43:04
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kim giờ của đồng hồ chỉ 7.

Sư Ấu Thanh khập khiễng dậy, dựa cửa sổ bên ngoài.

Hiện giờ vẫn con quái vật nào tiến sân.

Phong Bân liếc mắt cá chân của , nhíu mày: “Có sưng lên ?”

Sư Ấu Thanh vẫn tiếp tục ngoài, tiếng động, bàn chân bong gân khẽ động đậy: “Đi chậm chắc là sẽ thôi.”

“Không ! Hiện tại cửa lớn chặn, nếu những thứ đó tiến thì đòn gánh sẽ rơi xuống đất và phát tiếng động… Để sang các phòng khác tìm xem t.h.u.ố.c !” Nói xong, Phong Bân chuẩn ngoài, khi vẫn tìm một con d.a.o đưa cho : “Cầm lấy phòng .”

Sư Ấu Thanh nhận lấy con d.a.o phay: “ tìm với .”

Phong Bân thấy lo lắng về quy tắc lập đội, suy nghĩ một lúc, cảm thấy việc tách đúng là khá nguy hiểm, bèn : “Để cõng , như sẽ nhanh hơn. Nếu tìm quân cờ, khi chúng còn chạy…”

Sư Ấu Thanh gật đầu, quan tâm đến chuyện nữa: “Vậy phiền …”

Sau khi quan sát tình hình bên ngoài, Phong Bân cõng lưng, lặng lẽ .

Lần coi như gặp may, chỉ mất đến mười phút, họ tìm thấy hộp t.h.u.ố.c bên trong phòng ngủ.

NHAL

Phong Bân giúp xịt thuốc, chọn một loại t.h.u.ố.c thể sử dụng cho balo mà Sư Ấu Thanh vẫn luôn đeo lưng, cuối cùng tìm giấy và bút, bắt đầu vẽ bản đồ của trấn Trình Cổ.

Anh đ.á.n.h dấu một nơi mà từng qua và thấy, đó thêm những nơi mà Sư Ấu Thanh đến khi hành động một , : “ qua khu rừng sâu của ngọn núi , nghĩa địa, nghĩa địa chân núi mộ của lão già tộc trưởng, lúc liếc theo hướng của những còn , là một vùng đất bằng phẳng, chắc là núi… Ven đường ở nông thôn vài ngôi mộ cũ, nhưng gia phả, rõ ràng vị đức cao vọng trọng, con cháu đời sẽ tùy tiện chọn nơi chôn cất như . Thông thường thì dành vị trí nhất của nghĩa địa núi cho đó mới đúng.”

Sư Ấu Thanh nghĩ ngợi, : “Phần mộ nhất định núi ?”

Phong Bân : “ ở một nơi như thế thì ngoài núi , nơi nào hơn để nơi chôn cất.”

Nhìn chằm chằm tấm bản đồ đơn giản, Sư Ấu Thanh nghiêng đầu.

Thấy đang nghiêm túc suy nghĩ, Phong Bân thêm gì nữa.

Tất nhiên trò chơi sẽ nhân từ đến mức cho họ thêm thời gian, hai đang chìm trong suy nghĩ, đột nhiên trong sân âm thanh “loảng xoảng…”

Tiếng đòn gánh rơi xuống đất!

Cả hai vội vàng dậy ngoài cửa sổ, tuy nhiên, bước là… Dư Nhất Phàm!

Không, đúng hơn, cũng là quái vật.

Người đàn ông nửa khuôn mặt và bả vai chuyển sang màu tím đen đang khom lưng về phía . Dư Nhất Phàm cắn, vai vẫn còn miệng vết thương. Bởi vì vẫn biến dị , miệng vẫn đang lẩm bẩm 9 chữ bảo vệ tính mạng…

Lúc , lưng của cong bất thường, như thể thứ gì đó đang đè lên lưng !

Phía chính là Giang Tiểu Đậu biến mất.

Giang Tiểu Đậu kéo góc áo Dư Nhất Phàm, luôn ngẩng đầu lưng , thì thầm gì đó.

Chỉ cần cẩn thận phân tích khẩu hình, thể thấy Giang Tiểu Đậu đang gọi “ba”.

Dường như Dư Nhất Phàm thấy gì, chỉ chấp niệm lặp lặp câu , nhưng bởi vì là “nhóm ba ”, nên câu đó tác dụng, gần như trong chớp mắt, Sư Ấu Thanh thấy con quái vật đuổi sát phía vồ lấy .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/than-da-ve-nha-vo-han/chuong-17-que-huong-su-au-thanh-da-chet-1.html.]

Mùi m.á.u tươi trong khí càng lúc càng nồng, càng ngày càng nhiều quái vật tiến

Trong sân gần như những thứ trông giống con nhưng con chiếm lĩnh!

“Những thứ đó sẽ càng ngày càng nhiều, đợi đến khi hai ba con và Dư Nhất Phàm qua đây, chúng sẽ thể rời …” Phong Bân lấy balo của đeo lên phía ngực, đó nắm chặt cây rìu: “Đi thôi, câu đó !”

Không còn cách nào khác, Sư Ấu Thanh ngoan ngoãn lưng .

Canh đúng thời điểm cửa đang trống, Phong Bân bất ngờ mở cửa lao về phía .

Môi Sư Ấu Thanh mở khép , ngừng câu .

Lúc đầu, tốc độ của những con quái vật xung quanh vẫn còn chậm, nhưng khi chạy khỏi cửa, dường như câu đó đột nhiên mất hiệu lực, cho dù Sư Ấu Thanh thế nào, những con quái vật phía vẫn đuổi theo với tốc độ vượt xa thường.

Trong lúc vô cùng hoang mang, như thể linh cảm gì đó, Sư Ấu Thanh cẩn thận đầu .

Dư Nhất Phàm dị hóa, trộn giữa đám quái vật đuổi theo bọn họ từ khi nào, lẽ thể lực của khi còn sống quá , là kẻ tốc độ nhanh nhất trong đám quái vật , lúc chỉ cách hai bọn họ hơn một bước chân.

Ngón tay của đối phương thậm chí còn chạm phần đuôi tóc của mấy !

Nhìn về phía một nữa, Sư Ấu Thanh hoảng hốt : “Kể từ khi rời khỏi ngôi nhà đó để nhiệm vụ, bảy quyết định . Cho dù Dư Nhất Phàm biến thành quái vật thì vẫn tính là một trong bảy nhiệm vụ… Bây giờ cách chúng quá gần, câu mất tác dụng.”

Toàn bộ cơ bắp của Phong Bân đều căng cứng, thở dốc, gắng sức chạy, cả khuôn mặt đỏ bừng, khi thấy giọng của Sư Ấu Thanh, đột nhiên gầm lên, dốc hết sức lực cả đời để tăng tốc…

vẫn , thể lực của con hạn, nhưng quái vật thì .

Sư Ấu Thanh lưng Phong Bân, đầu , bất động “Dư Nhất Phàm” đang ở ngay mắt.

Những con quái vật xung quanh cũng đang bao vây họ.

Chạy quá nhanh, Phong Bân đổ mồ hôi khắp , gần như thể thở , nhưng vẫn dựa bản năng, dốc lực chạy về phía .

“Khoảng cách quá gần, nhưng thật cũng chút lợi thế.” Lúc trai phía cất lời, giọng nhẹ nhàng: “ thấy trong miệng chúng đầy nước và bùn đất, ngay cả Dư Nhất Phàm mới biến thành quái vật cũng …”

Câu còn dứt, bỗng nhiên im bặt.

Gió lớn quất mặt như kim châm.

Chạy đến mức thể thở nổi, Phong Bân chỉ cảm thấy phía lưng đột nhiên nhẹ bẫng, đến khi đầu , đập mắt là hình ảnh Sư Ấu Thanh đang mặt đất, một chân của quái vật tóm lấy kéo về phía .

“…”

Thời gian lúc dường như bắt đầu chậm .

Đầu óc Phong Bân trống rỗng, quên hết tất cả thứ, dừng một cách máy móc, máy móc , về phía đó…

Tất cả những con quái vật đang đuổi theo đều dừng , đồng loạt lao về phía trai đang đất, chúng , bò, vặn vẹo, chạy lên như điên…

Từ đến nay tốc độ của Phong Bân bao giờ nhanh như lúc , đưa tay định kéo đám quái vật vây quanh Sư Ấu Thanh bàn tay đưa , giây tiếp theo một con quái vật đ.â.m thủng.

Những ngón tay sắc bén đáng sợ đ.â.m xuyên qua cánh tay , m.á.u đỏ tươi và dịch nhầy màu tím đen trộn lẫn .

 

Loading...