Thần Đã Về Nhà [Vô Hạn] - Chương 16: Quê hương - [Tiến độ trò chơi: 90%] (2)
Cập nhật lúc: 2025-11-12 05:43:02
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cậu bé ngẩng đầu lên, trai trẻ xinh cây ánh sáng xen kẽ với bóng râm bao phủ, từng câu từng chữ hỏi: “Anh chắc tìm chân tướng ?”
“Anh tìm , chỉ là cần cuốn gia phả để xác nhận một chút.”
Cậu bé nở nụ , đó nhảy xuống khỏi vòng tay Phong Bân, lấy nửa cuốn gia phả giấu trong áo khoác , đưa cho Phong Bân.
Sau khi Phong Bân nhận lấy, Giang Tiểu Đậu đột nhiên biến mất.
Sư Ấu Thanh trượt xuống theo cây, giải thích với Phong Bân: “Có lẽ Giang Tiểu Đậu đổi vị trí với , bây giờ thằng bé hoạt động riêng lẻ, nếu như thằng bé xuất hiện trở , bất kỳ ai trong chúng cũng thể lập đội với đứa bé, nhưng thành nhóm ba .”
Phong Bân đáp lời, đưa nửa cuốn gia phả cho : “Cậu xem .” Sau đó cầm rìu quan sát xung quanh, sẵn sàng cho việc quái vật thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Mở cuốn gia phả chỉ còn một nửa , Sư Ấu Thanh cảm nhận một luồng oán khí từng .
Lúc khi mở nó ở phòng việc, hề cảm nhận …
Nửa trang về tộc trưởng thông linh , đó chính là phần kịp xem.
Một lát , Sư Ấu Thanh khép gia phả .
“Cậu chân tướng rốt cuộc là cái gì?” Phong Bân hỏi .
“Gia phả , nếu trong tộc gặp chuyện lớn, thể dùng phương thức hiến tế m.á.u để cầu nguyện với vị tộc trưởng khi c.h.ế.t biến thành Thần , nhưng chỉ giới hạn trong những chuyện lớn liên quan đến tộc.”
“…” Sắc mặt Phong Bân đổi.
“Việc hiến tế m.á.u ở đây rõ thực hiện như thế nào, nhưng những lời vị tộc trưởng đó để khi c.h.ế.t, một tin, một thử dùng m.á.u động vật, thậm chí dùng một chút m.á.u vật hiến tế để cầu nguyện nhưng đều vô dụng, cho nên ai coi là thật.”
“…Cho đến khi một ví dụ thành công xuất hiện.”
“Trong thành phố, một tên tội phạm g.i.ế.c tình cờ lựa chọn vứt xác ở thị trấn nông thôn, địa điểm vứt xác sẽ chọn như thế nào? Hầu hết sẽ chọn chôn xác ở nơi núi rừng hoang vắng nhỉ? Nếu như t.h.i t.h.ể chôn trong mộ của vị tộc trưởng thì ?”
“Sau khi vụ án mạng đưa tin, ngày hôm , heo ở trang trại nuôi heo trong trấn Trình Cổ cũng lên báo vì mắc bệnh dịch, sắp đối mặt với cảnh mất trắng… Trong tình huống như , mặc kệ tin quỷ thần , sẽ luôn trong thị trấn ôm hy vọng thử hiến tế m.á.u để cầu nguyện…”
“Trùng hợp , cái xác mà kẻ g.i.ế.c ném trở thành vật hiến tế, ước nguyện của dân thị trấn thực hiện.”
“Trại nuôi heo chỉ lỗ vốn phá sản, mà còn kiếm nhiều tiền hơn … nghĩ, khi đó bọn họ bắt đầu tôn thờ vị thần của , cho nên nhất định sẽ cố gắng tìm hiểu vì thành công? Cho đến khi cảnh sát phát hiện t.h.i t.h.ể trong thị trấn… Anh nghĩ những đó sẽ linh cảm gì?”
“ g.i.ế.c là phạm pháp, cho dù nhận sự thật về việc hiến tế máu, lẽ cũng sẽ ai dám mạo hiểm phạm tội để loại chuyện , trừ khi, bộ thị trấn đều cùng một nguyện vọng…”
“Anh còn nhớ trận lũ lụt ?”
“…”
“Rất nhiều c.h.ế.t trong trận lũ lụt… Mọi tin chắc rằng Thần gì , những dân trấn Trình Cổ mất sẽ gì?”
“Bọn họ đều mong c.h.ế.t trở .”
“Vậy hiến tế , ai sẽ là vật hiến tế?”
“Là thể mối quan hệ xã giao ở bên ngoài như Lý Mai, là một đứa trẻ mệnh ngắn ngủi và dễ lừa gạt?”
Bàn tay siết thành nắm đ.ấ.m của Phong Bân run lên.
“Đương nhiên hiến tế thành công, như thấy và thấy, những dân trong thị trấn rời đều trở về.”
“Mẹ kiếp… Đám súc sinh !”
Sư Ấu Thanh vuốt ve gia phả trong tay: “Bây giờ tìm nơi Giang Tiểu Đậu c.h.ế.t, giống như tất cả những đứa trẻ lạc đường khác, chấp niệm khi c.h.ế.t của bé nhất định là trở về bên cạnh , mà t.h.i t.h.ể Lý Mai đang ở bờ sông bên .”
Phong Bân nắm chặt rìu, tức giận : “…Nếu thằng bé đám súc sinh đó coi như vật hiến tế, lẽ t.h.i t.h.ể sẽ ở gần phần mộ của vị tộc trưởng , chân núi đối diện nghĩa địa, chúng thể xem!”
“Ừm.”
Hai là , khi vượt qua ngọn núi, Phong Bân phát hiện Sư Ấu Thanh càng càng chậm, nhớ tới lời đối phương lúc , : “Đi tìm chút nước gần đây nhé?” Nói xong, bối rối: “Có lẽ nước bên ngoài sạch, lỡ như dính dáng tới bọn quái vật … Cậu thể chịu nữa ?”
Sư Ấu Thanh ừ một tiếng: “Đi xem mấy ngôi mộ .”
Không bao lâu , bọn họ tới chân núi, bóng dáng Dư Nhất Phàm biến mất.
Để đề phòng, Phong Bân cởi áo khoác xoắn thành một sợi dây thừng, đầu để Sư Ấu Thanh cầm lấy: “Cách xa như , nắm chắc một chút, nếu chuyện gì kéo một cái là qua đây ngay.”
“Được.”
Sư Ấu Thanh nắm chặt sợi “dây thừng” trong tay, kiểm tra hàng bia mộ mặt.
Trên bia mộ ngoài họ tên, thời gian qua đời, còn khắc tên ba , con cái và những khác, việc loại trừ trở nên dễ dàng.
Khi trời sáng hẳn, bọn họ xem xong bia mộ trong nghĩa địa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/than-da-ve-nha-vo-han/chuong-16-que-huong-tien-do-tro-choi-90-2.html.]
Không bia mộ của vị tộc trưởng trăm năm .
Sư Ấu Thanh vững khi kiểm tra hàng cuối cùng, trẹo chân, Phong Bân cần suy nghĩ cõng : “Về trấn , uống nước.”
“Ừm.” Chàng trai yếu ớt gục đầu xuống: “Nếu gặp những khác, hỏi xem bọn họ manh mối gì … đừng đến gần quá.”
“Yên tâm .”
Khi trở thị trấn, lượng quái vật rõ ràng tăng lên.
Phong Bân nhanh chóng câu giống như bùa hộ mệnh , khi lao khu nhà ở, lập tức tìm một căn nhà cửa lớn khóa chặt, dùng rìu phá cửa xông .
“Không những ngôi nhà đang mở cửa.” Phong Bân giải thích đặt xuống đất, tìm một cái đòn gánh chắn cửa. Anh để tâm nhiều đến cửa chính, ngay đó cõng Sư Ấu Thanh xông căn bếp khóa cửa, khi liền khóa trái cửa .
Nhìn đối phương thở hổn hển cầm bình giữ nhiệt của lấy nước, Sư Ấu Thanh chậm rãi chớp mắt: “Cảm ơn .”
Nước rót xong, đối phương đưa bình nước đến miệng : “Không cần, cũng cứu .”
Uống nước xong, Sư Ấu Thanh dựa tường, nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi.
Phong Bân kiểm tra phòng bếp xong, : “Ở đây khoai lang, ăn một chút ?”
Không tiếng trả lời.
Anh .
Sư Ấu Thanh ngủ.
Phong Bân bắt đầu bận rộn bên bếp lò, rửa sạch vài củ khoai lang đang chất đống mặt đất, cuối cùng dùng rìu sẵn chẻ củi nhóm lửa…
Khi Sư Ấu Thanh tỉnh , thứ đầu tiên ngửi thấy là một mùi khoai lang ngọt dịu.
Lúc sang, Phong Bân bỏ khoai lang chín trong nước lạnh, thấy tỉnh, bước tới đưa cho một củ: “Lót bụng , giữ sức , ăn hết thì mang theo, nếu trong thời gian ngắn, cũng thể c.h.ế.t đói ở chỗ .”
Sư Ấu Thanh lời cảm ơn nhận lấy.
Cắn một miếng, khoai mềm và dẻo, bởi vì luộc nên khô chút nào.
Anh ăn một củ no, nhưng vẫn còn choáng váng, đất tiếp tục nghỉ ngơi.
Phong Bân ăn khá nhiều, ăn xong mấy củ khoai mới xuống đối diện , nhưng đôi mắt vẫn luôn cảnh giác chằm chằm ngoài cửa sổ, đề phòng quái vật bất ngờ xuất hiện.
“Cậu mơ.” Phong Bân chằm chằm cửa sổ đột nhiên nhỏ.
“?”
NHAL
“Lúc luộc khoai, thấy gọi .”
“À.” Anh chợt hiểu , : “Trước khi phó bản, mất tích.”
“Trước đây từng … ở trong nhà an .” Phong Bân : “Có sợ ?”
Sư Ấu Thanh nghiêng đầu, ánh mắt mặt đất đầy bụi: “Có lẽ .”
Sao thể sợ chứ? Phong Bân cảm thấy hỏi một vấn đề ngu xuẩn, : “Cậu tìm nhiều manh mối như , chỉ còn thiếu địa điểm cuối cùng… Lần nhất định thể thoát ngoài.”
Sư Ấu Thanh vẫn giữ vẻ mặt đó: “Có lẽ .”
“…”
Bầu khí trở nên ngột ngạt, bỗng nhiên trai : “Thật thường xuyên mơ.”
Phong Bân khó hiểu liếc .
“Bắt đầu từ khi viện , thường xuyên mơ thấy giấc mơ giống như phó bản , còn nhiều giống các …”
“…Là báo mộng ?”
Sư Ấu Thanh , trả lời, chống cằm tiếp: “ cũng tất cả đều là ác mộng, cũng một ít mộng , giống như trong truyện cổ tích.”
Phong Bân vẻ thêm.
“Mẹ thích câu chuyện của Lương Chúc, bà thành phố lân cận một công viên theo chủ đề Lương Chúc, mùa xuân sẽ nhiều bướm . Bà còn mùa xuân năm sẽ dẫn … Đêm đó mơ, mơ thấy cả thế giới là bướm đủ màu sắc, .”
Phong Bân ngây .
“Sau khi tỉnh dậy, quyết định mùa xuân năm nhất định xem những con bướm .” Hai tay trai ôm lấy đầu gối, con ngươi màu hổ phách tĩnh lặng như mặt hồ: “Đi cùng với .”