Thần Đã Về Nhà [Vô Hạn] - Chương 15: Quê hương - [Tiến độ trò chơi: 90%] (1)

Cập nhật lúc: 2025-11-12 05:42:37
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong khu rừng âm u, Phong Bân hoang mang lo sợ tiếp tục về phía .

Chân trời lộ sắc trắng, sương mù mắt dần dần trở nên dày đặc, khi đột ngột thấy tiếng nước chảy, bé trong lòng dường như dọa, hai tay ôm chặt lấy .

“Làm ?” Phong Bân hỏi bé.

Cậu bé cúi đầu lời nào.

Kiểm tra khung cảnh xung quanh, quẹo một bước, tránh hướng tiếng nước chảy.

Một lát , tiếng nước chảy bên tai biến mất.

Khi bọn họ sâu rừng, ánh sáng ban mai yếu ớt tán lá phía che khuất, khí âm u lạnh lẽo.

Lá khô mặt đất chồng chất cao, Phong Bân từng bước từng bước khó khăn, chân lún sâu.

NHAL

Đột nhiên, mặt đất phát âm thanh “sột soạt”.

Phong Bân vội vàng nắm chặt rìu, về hướng phát âm thanh… Hóa chỉ là một con rắn.

Con rắn chui từ trong đống lá khô, chẳng mấy chốc trườn lên cây, cách bọn họ càng ngày càng xa.

Phong Bân thở phào nhẹ nhõm, đang định nâng bé trong lồng n.g.ự.c lên một chút…

“Hu hu hu… Hu hu…”

Cậu bé nấc lên.

“Rốt cuộc em ?”

“Hu hu hu…”

Cậu bé to, nên Phong Bân hề nhận tiếng “sột soạt” vang lên phía .

Lúc , mặt đất phía cách đàn ông đầy mười centimet, một bàn tay màu tím đen chậm rãi đẩy những chiếc lá khô , da bàn tay gồ ghề, phồng lên, vặn vẹo một cách cực kỳ phản khoa học, đó khuôn mặt dị dạng cũng chui từ đống lá khô, bóng mặt, khẽ mỉm

“Đừng nữa!” Phong Bân nôn nóng hét lên một câu, hét xong, bé trong lồng n.g.ự.c mà thật sự im lặng, bất động .

Còn kịp bước về phía , một loạt âm thanh “răng rắc” phát từ phía .

Âm thanh đó giống như các khớp xương vặn vẹo, âm thanh cách gần, gần đến mức giống như phát từ chính cơ thể của .

“…”

Phong Bân cái bóng mặt đất.

Chẳng từ lúc nào, phía xuất hiện một bóng .

Thân hình mảnh khảnh, uốn lượn như rắn, dậy, chỉ cách một nhỏ như nắm tay, chỉ một chút nữa là thể bám chặt lưng .

“Đọc câu !”

Giọng quen thuộc như vọng đến từ trung.

…Rất quen thuộc, nhưng kịp nghĩ đó là ai.

“Lấy m.á.u của , bảo vệ bình an…”

Khoảnh khắc lớp da nhớp nháp của con quái vật sắp chạm gáy , nó đột nhiên cứng đờ như một cái máy kẹt.

Phong Bân nhân cơ hội ôm chặt bé, cúi nhảy ngoài, trong vài giây ngắn ngủi thoát khỏi đống lá khô . Lúc đầu , quái vật còn đang thong thả đuổi theo .

Đối phó với loại quái vật tốc độ thế cũng khó, Phong Bân cố ý chạy đến những nơi hố, vài phút , dẫn quái vật tới một cái hầm, dùng chân đá nó xuống.

Sau khi xử lý quái vật, Phong Bân trái , nhanh, ngẩng đầu về phía phát âm thanh lâu đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/than-da-ve-nha-vo-han/chuong-15-que-huong-tien-do-tro-choi-90-1.html.]

Giữa sườn núi, trai yên tĩnh một gốc cây cổ thụ to lớn.

…Quả nhiên là !

Phong Bân nhẹ, ôm bé tiến lên, khi sắp đến gốc cây, đối phương chợt : “Đừng tới đây.”

“…Sao ?” Anh vẫn dừng bước.

“Ba chúng ở cùng một chỗ, sẽ thể đối phó với quái vật.”

“Đương nhiên là …”

“Ý của là, ba tách mới cơ hội sống sót.” Sư Ấu Thanh ôm cây, : “Không ai thừa cả, thật trong bài đồng d.a.o vẫn còn một nữa, chính là câu cuối cùng.”

Phong Bân là chép bài đồng d.a.o đó, còn ấn tượng, nhíu mày suy nghĩ một chút, nhanh hiểu , kinh ngạc : “Có một … Không cần tìm lập đội?”

nhận linh hồn chỉ dẫn mà Giang Hạo Phàm , cũng đại khái nơi xảy chuyện gì.”

Phong Bân ngẩng đầu , vẻ mặt kinh ngạc.

Sư Ấu Thanh chằm chằm khung hiển thị lơ lửng mặt, nội dung ở đó cập nhật.

[Tiến độ trò chơi: 90%]

“Anh nghĩ chân tướng của trấn Trình Cổ là gì?”

Trong lúc chuyện, ho khan, ho dữ dội, thể dừng ngay .

Từ đến nay Phong Bân từng thấy ai ho đến mức , tiến lên nhưng nghĩ tới quy tắc bảy , vội vàng tại chỗ hô: “Cậu uống t.h.u.ố.c !”

“Uống , nhưng mà nước, khát quá…” Giọng của trở nên khàn khàn, một lát , tiếng ho nhỏ dần, mới che môi hít một thật sâu: “Chúng thể giữ cách nhất định để trao đổi manh mối, nhưng gần quá, nếu xuất hiện quái vật sẽ nguy hiểm.”

!” Sắc mặt tán cây trở nên phức tạp: “Cậu ? Tại leo cao như ?”

“Không còn sức để chạy nữa.” Giọng của Sư Ấu Thanh nhỏ: “Ở cao sẽ an hơn một chút, còn thể nghỉ ngơi, nếu quái vật tới đây, chỉ câu .”

“…” Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Phong Bân ngẩng đầu : “Rốt cuộc chân tướng của trấn Trình Cổ mà là cái gì?”

Nghe , trai cây dời mắt, lập tức bé trong lòng .

Phong Bân cũng theo ánh mắt của , về phía Giang Tiểu Đậu trong lòng . Từ khi gặp Dư Nhất Phàm, Giang Tiểu Đậu vấn đề, nhưng cũng sợ hãi lắm, cho dù là ma quỷ thì đối với , đó cũng chỉ là một đứa trẻ, huống chi đối phương vẫn luôn phối hợp nhiệm vụ với .

Phong Bân: “ ba con Giang Hạo Phàm đều c.h.ế.t .”

“Ừm, thằng bé cũng c.h.ế.t .”

“…Cái gì?” Phong Bân mở to mắt: “Cậu, chẳng lẽ gặp Lý Mai biến thành quái vật…”

“Không.” Sư Ấu Thanh lắc đầu: “Cả gia đình họ đều c.h.ế.t khi quái vật xuất hiện.”

Nếu thì t.h.i t.h.ể phụ nữ mà thấy và ba con Giang Tiểu Đậu thể giữ hình dáng bình thường.

“…”

“Giang Tiểu Đậu.” Giọng trai vẫn luôn ôn hòa bỗng trở nên lạnh lùng: “Đến bây giờ còn đưa nửa quyển gia phả ?”

“Hu… Hu hu hu…” Cậu bé ôm chặt Phong Bân, bắt đầu nức nở.

“Giao gia phả cho .”

“Hu hu… Hu hu hu…”

“Anh sẽ tìm nơi em c.h.ế.t, đó đưa em về với .”

Tiếng chợt ngừng .

Loading...