Thần Đã Về Nhà [Vô Hạn] - Chương 14: Quê hương - Không phải là sáu! Mà là bảy! (2)
Cập nhật lúc: 2025-11-12 05:42:36
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên trong trống trải, chỉ một cái bàn nhỏ và giường gấp, lẽ đây căn nhà gỗ là nơi nhân viên bảo vệ rừng ở tạm.
Sư Ấu Thanh quan sát một lúc với Phong Bân: “Anh ôm Giang Tiểu Đậu ngoài cửa, nếu quái vật đến, hãy câu của chủ nhà… Nếu chỉ hai chắc chắn sẽ tác dụng. Bên trong kín, quái vật thể tự dưng xuất hiện , như ba chúng sẽ xảy chuyện.”
“Được, chuyện gì thì gọi ngay.”
Sư Ấu Thanh , phát hiện trong phòng một lớp bụi dày, nhưng dấu vết sinh hoạt rõ ràng. Trước khi trấn Trình Cổ xảy chuyện, nơi hẳn là ở.
Không gian nhỏ, ít đồ đạc, nên việc tìm kiếm diễn nhanh. Không lâu , tìm một bức thư trong ngăn kéo.
Người nhận là một cái tên xa lạ họ Giang, gửi là Lý Mai thấy báo.
Phong bì mở .
Sư Ấu Thanh nhanh chóng mở lá thư bên trong.
[Chú Hai: Xin chào.
Cháu là Lý Mai, vợ của Hạo Phàm. Trước đây Hạo Phàm bệnh nặng, hôm qua đời… Tâm nguyện khi còn sống của là chôn cất ở quê hương, nhưng cháu hiểu quy tắc tang lễ ở quê nhà cho lắm, cũng quen nhiều với của trấn Trình Cổ. Nghe chú là trưởng bối thiết nhất của , lúc đó thể nhờ chú đến chủ trì tang lễ ?”
Vô cùng cảm ơn.
Cháu dâu Lý Mai.
Ngày 25 tháng 6 năm S026]
…Quả nhiên Giang Hạo Phàm c.h.ế.t.
Đang định cầm lá thư rời , bỗng thấy một tiếng nước ào ào vọng đến.
Sư Ấu Thanh ngẩng đầu , tất cả thứ xung quanh vẫn như lúc đầu, nước ở ?
… Không đúng, như lúc đầu.
Trước đó Phong Bân còn ôm bé ở ngoài cửa biến mất!
“Sột soạt… Sột soạt… Xoẹt xoẹt… Xoẹt xoẹt…”
Là tiếng chân quái vật lết mặt đất!
Sư Ấu Thanh vội vàng che miệng bịt mũi, xổm xuống trốn cửa.
Trong đêm tối, quái vật cơ bản dựa thính giác để xác định mục tiêu. Lúc qua nhà gỗ, nó dừng một chút, đó “sột soạt” rời .
Sư Ấu Thanh cách nào khống chế quái vật, dám ngoài, cũng cách nào để . Anh nắm chặt lá thư trong tay, nhắm mắt ép buộc bản nhanh chóng suy nghĩ.
Người chồng c.h.ế.t, thông báo tìm , dịch bệnh heo, tội phạm g.i.ế.c trốn trấn nhỏ phi tang cái xác, lũ lụt, tộc trưởng thông linh khi c.h.ế.t thể giúp dân thực hiện tâm nguyện…
Cùng với tiếng nước thấy…
Còn gì nữa nhỉ… Còn…
“Cộng thêm con trai nữa là đủ.” Lúc câu của chủ nhà như sét đ.á.n.h ngang trời, chợt vang vọng trong đầu.
Sư Ấu Thanh lập tức mở to mắt.
Giờ phút , mới phát hiện phạm sai lầm.
Kể từ khi bước phòng ngủ chính tầng hai và xác định hai ba con là c.h.ế.t, vẫn cho rằng là thừa.
Cho dù là khi tiến phó bản, nhận thông tin bối cảnh khác với những còn , là chân tướng khiến vẫn thể — trấn Trình Cổ chính là quê hương của .
… lúc đó chủ nhà : “Cộng thêm con trai nữa là đủ.”
Trong trò chơi, thường thì NPC hướng dẫn chơi nhiệm vụ sẽ dối.
Đủ , tức là thừa, cũng thiếu.
“Có hai ngôi nhỏ, chúng đang chơi trốn tìm… Với hai con cá nhỏ… Hai chú ếch con… thấy một em bé đáng yêu, đến lúc bé nên ngủ .”
! Vẫn còn một em bé trong bài đồng dao… Không là sáu! Mà là bảy!
Trò chơi yêu cầu ba đội hai và một chơi riêng lẻ để thực hiện nhiệm vụ.
Phong Bân căn bản biến mất, mà là hệ thống trò chơi phát hiện , tự động sửa mà thôi….
Mà lúc thấy tiếng nước, chắc là khi Phong Bân và bé biến mất!
Bởi vì đáp ứng điều kiện chơi riêng lẻ thực hiện nhiệm vụ.
…Chẳng lẽ tiếng nước chính là linh hồn chỉ dẫn theo lời chủ nhà?
Thời gian trôi qua từng giây, lúc tất cả manh mối đều kết nối với , Sư Ấu Thanh dậy, hít sâu một , dùng sức mở cửa. Con quái vật ở cửa từ lúc nào nhanh chóng bò tới…
Bản năng sinh tồn khiến lập tức câu : “Lấy m.á.u của , bảo vệ bình an…”
Sau đó, động tác vươn tay của quái vật dường như chậm .
Dễ dàng né tránh con quái vật, vặn mở bình giữ nhiệt mang theo bên , Sư Ấu Thanh uống hết nửa bình nước còn , nhắm mắt , câu , ngừng về phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/than-da-ve-nha-vo-han/chuong-14-que-huong-khong-phai-la-sau-ma-la-bay-2.html.]
NHAL
Vừa nhắm mắt , tiếng nước biến mất vang lên nữa, còn rõ ràng hơn.
Sau khi xác định hướng phát âm thanh, tăng tốc chạy.
Miệng ngừng câu phòng thủ sự tấn công của quái vật, cũng chạy bao lâu, đến khi môi bắt đầu khô khốc, tiếng nước vốn còn xa bỗng nhiên trở nên gần trong gang tấc.
Gió lạnh thoảng qua gò má, khác với gió mát núi, cơn gió mang theo mùi hôi thối nồng nặc.
Sư Ấu Thanh từ từ mở to mắt.
Trước mắt là một con sông nhỏ, nước chảy xiết, liên tục phát tiếng ào ào.
Mà ngay bên bờ sông chân , t.h.i t.h.ể một phụ nữ trương phình đang ở đó.
Từ khi còn nhỏ, mỗi khi Sư Ấu Thanh thấy t.h.i t.h.ể xuất hiện TV, đều sợ hãi bịt mắt , nhưng lúc bất động, cúi đầu .
Nỗi sợ hãi ăn sâu trong lòng, dường như nhổ bật khoảnh khắc .
Anh gần như mất hết sức lực xổm xuống, dùng tay lật t.h.i t.h.ể phụ nữ .
Khuôn mặt của t.h.i t.h.ể biến dạng, gần như thể nhận dạng .
Sau khi kỹ một lúc, đến khi mắt đỏ lên, cuối cùng Sư Ấu Thanh mới xác định đây của .
Anh nhẹ nhàng hít một , tiếp tục kiểm tra.
Một bàn tay của t.h.i t.h.ể vẫn luôn nắm chặt, bên trong rõ ràng đang nắm thứ gì đó.
Sư Ấu Thanh mở bàn tay , nhưng sức lực của vốn lớn, đối phương nắm chặt, cậy đến cuối cùng, chỉ thể miễn cưỡng lấy một ít mảnh vụn ngâm trong nước.
Là mảnh vụn của tờ báo…
Một nỗi bi thương khó tả dâng lên trong lòng.
Sư Ấu Thanh t.h.i t.h.ể phụ nữ mặt - Lý Mai.
Thì của Giang Tiểu Đậu… Cũng c.h.ế.t.
*
“Hộc hộc… hộc… hộc…”
Tiếng thở dốc kịch liệt quanh quẩn trong rừng.
Ánh sáng ban mai rọi xuống từ phía chân trời, Phong Bân ôm bé trong lòng, điên cuồng chạy về phía : “Sư Ấu Thanh! Sư Ấu Thanh… Sao đột nhiên thấy nữa!” Giọng ngày càng trở nên gấp gáp: “Sư Ấu Thanh—”
Cậu bé trong lòng thẳng : “Anh ơi, nếu câu đó, thể sẽ c.h.ế.t đấy.”
“Sư Ấu Thanh! Nếu thấy thì tới đây, hoặc là hô một tiếng! Sư Ấu Thanh…” Phong Bân để ý tới bé, lo lắng xung quanh: “Sư Ấu…”
Lần , còn xong, khóe mắt thấy một bóng ở phía xa xa.
Bóng ở bên cạnh gò đất chân núi!
Lúc gần bốn giờ sáng, chỉ một tầng ánh sáng mờ ảo, Phong Bân căn bản thấy rõ đó là ai, nhưng tiên thể xác định đó quái vật!
Cơ thể kiệt sức, cũng quan tâm đến việc nghỉ ngơi, vác bé lên vai, chạy thẳng xuống chân núi.
Phần lớn quái vật đều bên cạnh các ngôi nhà trong thị trấn, nhiều quái vật núi. Lúc lẽ vận khí , dọc đường , Phong Bân thật sự chạm mặt một con quái vật nào.
Sương mù khá dày, chạy thở dốc.
Càng lúc càng gần.
Bóng lưng đó dùng hai tay che mắt, giống như đang .
Phong Bân tưởng rằng Sư Ấu Thanh lạc đang sợ hãi, vội la lớn: “Đừng sợ! tới đây!”
Anh chạy càng lúc càng nhanh, đến khi còn cách gò đất đó một khe rãnh, bóng đưa lưng về phía .
Động tác chuẩn nhảy qua kịp thời dừng , Phong Bân kinh ngạc : “…Dư Nhất Phàm?”
Người mắt đúng là Dư Nhất Phàm, chỉ là đôi mắt , chỉ còn hai hốc mắt trống rỗng…
Dư Nhất Phàm che đôi mắt đang chảy m.á.u ngừng của , một tay quơ loạn con d.a.o găm: “Ai? Không tới gần ! Cút ngay! Cút hết cho ! A a a—”
Bụng trào lên, Phong Bân cố gắng nhịn , dời mắt , đó thấy gò đất mặt đối phương.
…Gò đất gì chứ, đó rõ ràng là một ngôi mộ mới.
Trên bia mộ khắc — mộ của Giang Hạo Phàm.
Kinh hãi qua , Phong Bân về phía núi rừng hoang vắng, đè nén cảm giác tuyệt vọng từng , c.ắ.n chặt răng, lùi một bước, đó rời .
Lúc xoay , bé đang vai lặng lẽ thở dài:
“Anh dùng d.a.o c.h.é.m khiến chân của ba thương, nên giờ ba chỉ thể lưng .”