Thần Đã Về Nhà [Vô Hạn] - Chương 13: Quê hương - Không phải là sáu! Mà là bảy! (1)

Cập nhật lúc: 2025-11-12 05:42:35
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thể lực của Dư Nhất Phàm , kể từ khi trò chơi c.h.ế.t ràng buộc, khi phó bản, ngày nào cũng dành năm đến sáu tiếng để rèn luyện thể.

lẽ là ông trời cố tình đối nghịch với , năm phó bản đầu tiên cần dùng đến thể lực, khi là một mật thất liên quan đến logic, hoặc là một phó bản trí tuệ để xác định con quỷ ẩn nấp trong nhóm chơi…

Bây giờ xem , dường như chuẩn lâu như chính là vì ngày .

Trong màn đêm vô tận, vô cùng thoải mái về phía , con d.a.o găm vẫn kề sát bên hông chủ nhà: “Di chuyển nhanh lên, mấy tên ngu xuẩn lấy quân cờ đen .”

Đối phương lời cúi đầu bước , ngừng câu .

Cũng bao lâu, đường gặp vài con quái vật, chạy một lúc, nhưng mãi vẫn tới đích. Khi rẽ một con đường nhỏ, Dư Nhất Phàm thấy tiếng nước chảy.

Anh thở hổn hển : “Gần đây sông ?”

Chủ nhà trả lời, chỉ lo : “Lấy m.á.u của , bảo vệ bình an…”

“Thôi bỏ , loại NPC chỉ cần hỏi mấy câu hệ thống cấm đều giống như kẻ thiểu năng trí tuệ…”

Xung quanh quá tối, chỉ thể lờ mờ thấy một vài bóng đang di chuyển. Dư Nhất Phàm đó đều là quái vật biến dị, chỉ là lúc động tác của chúng chậm chạp, chỉ cần tứ chi còn nguyên vẹn, né tránh bọn chúng thành vấn đề.

Đi thêm một đoạn nữa, tiếng nước chảy bên tai trở nên rõ ràng.

“Sao vẫn tới?”

“Lấy m.á.u của , bảo vệ bình an, lấy máu…”

“Đm ông đừng nữa!” Dư Nhất Phàm tức giận đến mức túm cổ áo đối phương: “Bây giờ những thứ ghê tởm ở gần đây, ông mau cho tại linh hồn chỉ dẫn của tộc trưởng vẫn xuất hiện? Chúng còn tới khi nào?”

Người đàn ông chớp mắt, lên tiếng.

Cho rằng đối phương đang khiêu khích , ánh mắt Dư Nhất Phàm trở nên hung ác, chút do dự vung d.a.o găm lên….

Mũi d.a.o sắc bén lập tức lướt qua cằm đàn ông.

Trên tay dính chất lỏng dính nhớp.

sẽ lấy mạng ông.” Anh lạnh lùng : “ thể khiến ông sống bằng c.h.ế.t, bây giờ chỉ là dạy bảo một chút, nếu ông trả lời đàng hoàng, cũng thể bảo đảm mặt ông thiếu cái gì …”

Chủ nhà mở to hai mắt: “Đừng, đừng hủy hoại mặt … Nếu như …”

Dư Nhất Phàm trực tiếp ngắt lời ông : “Sợ thì mau, linh hồn chỉ dẫn của tộc trưởng rốt cuộc là cái gì?”

“…Bắt đầu .”

“Cái gì?”

Chủ nhà lấy tay che miệng vết thương cằm: “Cậu thấy tiếng nước chảy ? Đi về phía tiếng nước chảy.”

“Mẹ kiếp! Sao sớm?” Dư Nhất Phàm dùng sức đẩy ông : “Tiếng nước đang ở gần đây, mau!”

Lại hơn mười phút, tiếng nước vẫn văng vẳng bên tai, nhưng thế nào cũng tìm nguồn nước.

Cũng may trời sáng hơn một chút, Dư Nhất Phàm miễn cưỡng thể thấy rõ khung cảnh hai bên đường nhỏ.

Không ngờ tất cả đều là nhà ở… Không đúng, là nhà xưởng!

NHAL

Dư Nhất Phàm nghĩ tới điều gì đó, vươn tay tóm lấy đàn ông đang ngừng mặt: “Đó là trang trại chăn nuôi heo của trấn mấy ?”

Đối phương gật đầu, tiếp tục về phía .

Dưới ánh sáng yếu ớt, Dư Nhất Phàm liếc kiểu áo Tôn Trung Sơn đối phương, để giảm bớt căng thẳng, thuận miệng : “Bây giờ hiếm thấy mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn …”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/than-da-ve-nha-vo-han/chuong-13-que-huong-khong-phai-la-sau-ma-la-bay-1.html.]

Bước chân đối phương khựng , đó tiếp tục bước .

Đi một lúc lâu, Dư Nhất Phàm phát hiện chủ nhà vẫn còn ôm cằm, “xùy” một tiếng: “Đến mức đó ?”

Lúc đó kiểm soát sức lực, vết rạch nông, theo lý mà thì vết thương lẽ khép miệng một thời gian, ít nhất sẽ còn chảy m.á.u nữa, giờ vẫn còn che ? Cố ý ?

Tuy nhiên, chẳng còn sức để bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt của NPC, đầu tiếp tục quan sát hai bên trang trại nuôi heo.

Một lát , một trận gió đêm nhẹ nhàng thổi tới, kèm theo mùi hôi thối nồng nặc khiến Dư Nhất Phàm lập tức nhíu mày.

Đương nhiên xung quanh trại nuôi heo sẽ hôi, nhưng mùi hôi thối mà ngửi thấy lúc là mùi phân động vật…

Mà là… Là mùi thối rữa tanh tưởi!

Vừa nghĩ đến việc thể là do những quái vật , Dư Nhất Phàm thật sự nhịn nữa, cúi nôn xuống khe rãnh ven đường.

Người đàn ông dùng d.a.o găm kề hông cũng dừng , cúi đầu lưng về phía .

Khe rãnh ven đường khô ráo, bên trong ngoại trừ cỏ dại thì chỉ một ít rác rưởi.

Cuối cùng cũng nôn xong, Dư Nhất Phàm chuẩn dậy…

“Rào rào… Rào rào…”

Tiếng nước vang lên bên tai, chỉ là rõ ràng hơn.

Dư Nhất Phàm còn kịp phản ứng, con mương nhỏ khô cạn mặt nước lấp đầy với tốc độ thể thấy bằng mắt thường, bắt đầu chảy xiết…

Anh ngây , cúi đầu .

Nước trong, như một tấm gương phản chiếu khuôn mặt , và thứ mà đang dùng d.a.o găm chĩa là… Không khí!

Mẹ kiếp, chủ nhà bỏ chạy lúc nào ?

Dư Nhất Phàm vội vàng đầu , cảm xúc tức giận dâng lên đột nhiên dập tắt ngay lập tức.

Nhìn đang mắt , nếu như thể gọi là

Dư Nhất Phàm chậm rãi mở miệng, trong nháy mắt, bàng hoàng nhớ tới một chuyện—

Áo liệm nhiều kiểu dáng, mà kiểu áo Tôn Trung Sơn chính là một loại cực kỳ phổ biến.

*

Bên , Sư Ấu Thanh theo Phong Bân và Giang Tiểu Đậu gần một tiếng. Kể từ khi trong ngọn núi lớn, họ như ma che mắt, vẫn luôn vòng vòng một con đường.

Trên đường , họ gặp quái vật vài , nhưng bởi vì là một nhóm ba , đương nhiên câu của chủ nhà tác dụng, may mà khi ngoài, Sư Ấu Thanh mang theo một cây rìu ở phòng khách.

Sức lực của lớn, chỉ thể dùng rìu vật dò đường, một khi chạm vật sống, ba lập tức đổi hướng chạy trốn.

Con đường nhiều quái vật lắm, lúc hành động bọn họ cũng cố gắng tránh gây tiếng động, dù thì cũng đang ở trong màn đêm tối tăm, vẻ khả năng của lũ quái vật tương tự như bọn họ, vì chúng chỉ thể dựa âm thanh để cảm nhận vị trí của họ.

Đi thêm một đoạn nữa, trời sáng hơn một chút.

Cũng rốt cuộc bao nhiêu vòng, khi qua ngã rẽ ban đầu, cuối cùng bọn họ cũng phát hiện một căn nhà gỗ sườn dốc.

Ba nhanh chóng chạy đến nhà gỗ, Phong Bân cảnh giác cầm cây rìu lên, dùng rìu đẩy cửa.

Cửa khóa, đẩy nhẹ một cái lập tức mở .

 

Loading...