Thần Đã Về Nhà [Vô Hạn] - Chương 12: Quê hương - “Anh ơi, vừa nãy anh đã chọn em rồi đấy nhé.” (2)
Cập nhật lúc: 2025-11-12 05:42:34
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tộc trưởng?” Dư Nhất Phàm liếc Sư Ấu Thanh: “Là tộc trưởng thông linh hàng trăm năm ?”
Sắc mặt chủ nhà tối , dường như kiêng kỵ gì đó, thêm gì nữa.
NHAL
Dư Nhất Phàm trở nên vui vẻ, một tay mò mẫm quần áo chủ nhà, chằm chằm vẻ mặt ngày càng lo lắng sợ hãi của đối phương. Một lát , nở nụ , lấy một cuốn gia phả cũ từ lớp áo bên trong của ông …
“Không…” Đối mặt với mối đe dọa của con dao, đàn ông vẫn luôn im lặng bỗng trở nên điên cuồng, liều mạng tranh giành cuốn gia phả với Dư Nhất Phàm.
Trong lúc giằng co, con d.a.o găm vung lên cắt cuốn gia phả thành hai nửa, một nửa rơi xuống đất lập tức chủ nhà đá xa, khéo rơi xuống mặt bé.
Cậu bé cúi xuống, nhặt cuốn gia phả lên, vẻ mặt bình tĩnh chút d.a.o động.
Vẫn còn khống chế con tin, Dư Nhất Phàm thực sự còn sức để giằng co nữa. Anh chủ nhà cuối cùng cũng yên tĩnh , lúc mới mở nửa cuốn gia phả còn lướt qua vài dòng:
“Sau khi c.h.ế.t… Thành tâm hiến tế… Có thể giúp đời thực hiện tâm nguyện?” Nhìn vài dòng chữ ít ỏi còn sót trang của tộc trưởng, Dư Nhất Phàm sững , đó nhịn phá lên: “Bảo trân quý cuốn gia phả đến , trang trại nuôi heo nhiễm dịch bệnh báo năm ngoái đột nhiên kiếm một khoản lớn là vì cái ? Con trai ông mất tích một tháng đột nhiên trở về, chắc chắn cũng là nhờ cái ! Ha… … hết !”
Cánh cửa hành lang cách đó xa vang lên một tiếng động lớn.
Cánh tay của quái vật chui ngoài…
Hai mắt Dư Nhất Phàm đỏ ngầu chằm chằm những mặt: “Mau lập đội ! Manh mối để ngoài bày mắt mấy !”
Quách Nhã Lam và Vu Trạch lo lắng sốt ruột, sang Phong Bân.
Quả nhiên, điều sợ hãi nhất trong lòng họ xảy …
Cậu bé ôm nửa cuốn gia phả đưa tay nắm chặt góc áo Phong Bân, ngẩng đầu : “Anh ơi, nãy chọn em đấy nhé.”
Phong Bân ngây , đó như chợt nhớ đến điều gì, đầu Sư Ấu Thanh.
Chàng trai lúc nãy còn bên cạnh cánh cửa đang quái vật sắp sửa phá tung từ lúc nào, xổm ở đó tiếp tục lật báo.
Khi nhóm sáu thành việc lập đội, mà Sư Ấu Thanh cảm thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết. Dưới ánh mắt đầy ác ý của quái vật, lật từng tờ báo, cuối cùng cũng tìm thấy tờ báo mà luôn tìm.
Đó là tờ báo địa phương, ngày phát hành ngay tờ báo đưa tin về dịch bệnh ở trang trại nuôi heo ở trấn Thành Cổ.
Trên đó tin tức nào liên quan đến trang trại nuôi heo, nhưng một bản tin về một vụ án.
Tóm tắt là về một vụ g.i.ế.c cướp của xảy ở thành phố Nhược, hung thủ lái xe đến một thị trấn nhỏ gần đó để phi tang cái xác, đường bỏ trốn thì cảnh sát bắt giữ. Hắn khai địa điểm phi tang cái xác là một ngọn núi gần thị trấn, nhưng cuối cùng tìm thấy xác trôi nổi đập một hồ chứa nước nào đó…
Sư Ấu Thanh đang chăm chú , đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn: “Sư Ấu Thanh, đây!”
Là Phong Bân.
Sư Ấu Thanh ngẩng đầu họ, đó tiếp tục báo.
Nhìn trai co một góc ở cuối hành lang, trong lòng Phong Bân nôn nóng như một que diêm nhanh chóng bùng cháy. Anh nhấc chân định về phía đó, nhưng bé ôm chặt lấy chân.
Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, nhưng nặng như một tảng đá ngàn cân, giữ yên tại chỗ.
“Buông !”
“Anh chọn em mà, chính chọn em mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/than-da-ve-nha-vo-han/chuong-12-que-huong-anh-oi-vua-nay-anh-da-chon-em-roi-day-nhe-2.html.]
“… !” Đây là đầu tiên Phong Bân lộ vẻ sợ hãi từ khi tiến phó bản , cố gắng hết sức để gỡ bé khỏi chân .
thể nào .
“Đừng lãng phí thời gian nữa, chỉ mới quen thôi mà, giả vờ tình nghĩa em gì chứ?” Dư Nhất Phàm lên tiếng: “Hơn nữa ? Bệnh của sống quá ba mươi tuổi. Nếu trong chúng thực sự c.h.ế.t một , chọn là hợp lý nhất ?”
“…Anh im !” Quách Nhã Lam run rẩy c.ắ.n chặt môi: “Cho tới giờ phút , hầu hết các manh mối đều là do tìm , bảo chúng bỏ rơi lúc ?”
“Nếu bỏ , mấy thể ở cùng c.h.ế.t với .” Dư Nhất Phàm nhếch môi, thấy những khác động đậy, là đầu tiên lôi kéo chủ nhà lùi về phía cầu thang: “ sẽ ở đây chờ c.h.ế.t với mấy , quyết định xong thì đến phòng khách .”
Dư Nhất Phàm nhanh chóng xuống cầu thang, trong chớp mắt thấy bóng dáng.
Phong Bân vẫn luôn trong tình trạng “kéo co” với bé đang bám chặt lấy chân , mệt đến mức mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn ý định từ bỏ.
“C.h.ế.t tiệt, giờ đây…” Vu Trạch vò đầu bứt tóc, ánh mắt liếc cuốn gia phả trong tay bé, hai lời lập tức giật lấy.
“Anh chọn em ạ?” Cậu bé đột nhiên .
Cánh tay đang đưa khựng giữa trung, sắc mặt Vu Trạch lập tức tái nhợt, rụt tay , vội vàng nắm lấy tay Quách Nhã Lam.
Lúc , tiếng cửa gỗ phá vỡ trở nên lớn hơn, phần eo của quái vật chui .
“Không xong … Không xong ! Thật sự xin !” Vu Trạch đá mạnh tường, đau khổ cúi về phía Sư Ấu Thanh, kéo theo Quách Nhã Lam đang sợ hãi chạy xuống cầu thang.
Trước cửa phòng khách, Dư Nhất Phàm thấy động tĩnh liền đầu , nở nụ hài lòng.
còn kịp mở miệng, tiếng bước chân dồn dập chạy xuống cầu thang.
“…”
Dư Nhất Phàm, Vu Trạch và Quách Nhã Lam đầu , tất cả đều ngây .
Không Phong Bân dùng bao nhiêu sức lực, thực sự kéo bé lên. Một tay ôm bé, tay còn nắm c.h.ặ.t t.a.y Sư Ấu Thanh chạy nhanh xuống cầu thang… Mà phía bọn họ là những con quái vật đang vặn vẹo bò bằng bốn chân…
“Mỗi nhóm chỉ thể hai !” Dư Nhất Phàm tin nổi, nhanh chóng mở khóa cửa lớn: “Đcm c.h.ế.t ?”
Phong Bân mặt lạnh tanh gì, bước nhanh qua mặt Vu Trạch và Quách Nhã Lam, đá tung cánh cửa sắt còn khóa, đám quái vật đang tới gần, lập tức câu mà chủ nhà dạy.
những con quái vật đó càng di chuyển nhanh hơn…
Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Vu Trạch nhặt lấy cái xẻng sắt mặt đất vung mạnh về phía chúng, đó nhân cơ hội nắm lấy tay Quách Nhã Lam chạy nhanh về phía Tây: “Lấy, lấy m.á.u của , bảo vệ bình an, lấy m.á.u của …”
Khác với lúc đối mặt với nhóm ba Phong Bân, những con quái vật sắp lao tới tấn công họ thực sự chậm .
Dư Nhất Phàm thấy hiệu quả, sự tự tin tăng lên. Anh nắm chặt d.a.o găm, đẩy chủ nhà về phía : “Chúng về phía Đông, ông !”
Chủ nhà dường như thực sự sợ , từng câu từng chữ.
Hai nhanh chóng mất hút trong màn đêm.
Lúc , đồng hồ trong phòng khách chỉ ba giờ sáng.
Tay trái Phong Bân ôm bé, tay nắm chặt Sư Ấu Thanh đang im lặng một cách kì lạ, bước về phía , quyết tâm chạy về phía Bắc, nơi ít quái vật nhất.