20.
 
Đảo mắt  đến ngày tế lễ.
 
Ta  một  nữa  thấy Phong Việt.
 
Chàng mặc quan bào, mặt mày thon gọn tuấn lãng, vạt áo ửng đỏ như hoàng hôn,  nổi bật vẻ lãnh đạm.
 
Khi đón nhận ánh mắt của ,   nhẹ nhàng nở nụ .
 
Như gió xuân, như trăng sáng.
 
Không khó tưởng tượng, sẽ   nhiều nữ nhân thích .
 
Hoàng đế  ở phía , dâng hương xong, bỗng nhiên  đầu  thoáng qua.
 
Không    là ảo giác của   .
 
Dưới mũ miện, ánh mắt của  dừng  một lát   Phong Việt,  đó mới chuyển qua đám cung phi bên .
 
Thật lâu , mới  đầu rời .
 
Ta  theo bóng lưng .
 
Hắn đăng cơ sớm, hiện giờ chẳng qua chỉ mới hai mươi hai, dáng  cao ngất, thận trọng, thâm sâu.
 
Là quân chủ mà các cung phi kính ngưỡng ái mộ, là đế vương quyết đoán sát phạt trong mắt  thiên hạ,  một là một,  hai là hai.
 
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
  đột nhiên nhớ tới, đêm xuân ở bến tàu năm sáu năm , thật   vẫn chỉ là một lang quân ôn nhuận cầm quạt dựa   thành cầu, cách lớp quần áo đỡ  một cái, khẽ  : "Cô nương, ngươi cũng đến xem hoa đăng ?”
 
Nhất kiến như cố, nhật nguyệt tương phùng(*).
 
(*)Mới gặp mà thấy  quen, như  bao xa cách gặp    xưa
 
……
 
Kết thúc tại đây, nguyện  bình an.
 
21.
 
Đêm đó,  đưa bùa bình an  thêu xong đến các cung.
 
Tế lễ  mới kết thúc, các cung phi đều mệt mỏi, tự nhiên sẽ   tâm tư gặp .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tham-uong/c12.html.]
Cho nên,  chỉ cần đưa đồ  từ cửa cung là .
 
 lúc  tới cửa cung của hoàng đế, Lưu công cung như  sớm nhận  tin tức,    tới, ngây ngốc chờ ở bên ngoài, còn cho  một cái áo choàng, : "Bệ hạ ở bên trong chờ ngài.”
 
Chờ ?
 
Trong lòng  căng thẳng, buộc áo choàng ở  ,  .
 
Hoàng đế  ở  án thư(*) xem tấu chương,   động tĩnh, ngẩng đầu   một cái, khẽ  : "Áo choàng   hợp với ngươi. Ánh mắt trẫm quả nhiên  sai.”
 
(*)Chiếc bàn cao để sách, để  sách.
 
Ta cúi xuống hành lễ.
 
Hắn  tới  mặt , đưa tấu chương trong tay cho , : "Nhìn xem?”
 
Ta vội vàng lui về phía  một bước, vẻ mặt sợ hãi.
 
Hắn nắm lấy tay , khẽ thở dài: "Đây là thiệp mời kết hôn của Phong Việt hôm nay. Hắn dùng lời  khẩn thiết, tình nghĩa sâu đậm, cũng sắp đến cuối tháng , ngay cả lý do từ chối , trẫm cũng  . Thẩm Ương, nàng  xem, trẫm nên  gì bây giờ?”
 
Nói xong,  tới gần , cầm vai , hứng thú mở miệng: "Nếu  thì, nàng van cầu trẫm?”
 
“Cầu như thế nào?”
 
Hắn nhếch môi: "Giống như những nữ nhân khác trong hậu cung , lấy lòng trẫm. Thẩm Ương, lòng trẫm  thể mềm đến mức nào,  bộ  xem  bản lĩnh nàng.”
 
Nói xong,  vươn tay , thô bạo cởi áo choàng   .
 
Áo choàng rơi xuống đất,  dò xét cung trang   .
 
Ta lui về phía  một bước, : "Bệ hạ,   , cả đời  cũng sẽ  sủng hạnh .”
 
Sắc mặt của  trở nên âm trầm, thanh âm lạnh như băng, cất giấu một tia run rẩy  cam lòng.
 
“Bây giờ trẫm hối hận . Không  ? Hôm nay thấy ngươi cùng    , trẫm hối hận đến xanh ruột, mới   ở chỗ , trẫm đột nhiên nghĩ đến, ngươi về  còn  gả cho , cùng giường chung gối, sinh con dưỡng cái, trong lòng trẫm liền khó chịu đến lợi hại. Ba năm ! Ba năm  ngươi nên là nữ nhân của trẫm!”
 
Sắc mặt   chút  đổi  chăm chú  ,  một câu chẳng hề liên quan: "Lúc thần nữ  đưa bùa bình an cho quý phi,    đó nàng sẽ tới đưa canh tự tay hầm cho bệ hạ. Bệ hạ sẽ  phụ lòng quý phi, đúng ?”
 
Tựa như ba năm .
 
Hoàng đế nắm chặt nắm đấm, hồi lâu  mới mở miệng.
 
“Được. Ngươi giỏi lắm.”