THẨM NIỆM - 20

Cập nhật lúc: 2025-12-29 07:55:42
Lượt xem: 158

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4LCh8rI9Ue

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta đột nhiên mở miệng: “Ngươi xem, tiếp theo sẽ là ai?”

 

Thân thể Lục Hà run lên, dám đáp lời.

 

Ta , xoay trở về phòng.

 

Sau khi Liễu Mộng Ly c.h.ế.t, Hầu phủ yên tĩnh .

 

Viên Thừa Tự trở nên trầm mặc ít , thường xuyên một trong thư phòng suốt cả ngày.

 

Lão phu nhân cũng tiều tụy nhiều, mỗi ngày thời gian niệm Phật càng dài hơn.

 

Hạ nhân trong phủ ai nấy đều nín thở dè dặt, cũng cúi đầu, sợ phát dù chỉ một chút tiếng động.

 

Sự yên tĩnh kéo dài cho đến khi xuân sang.

 

35

 

Tháng ba, hoa đào nở rộ.

 

Viên Thừa Tự đột nhiên nạp .

 

Lần là một nữ t.ử chốn hoa lâu tên Điệp Vũ, sắc nghệ song tuyệt, là Viên Thừa Tự bỏ tiền lớn chuộc về.

 

Hắn cho nàng hộ tịch lương dân, nâng nàng .

 

Lão phu nhân kiên quyết phản đối.

 

“Nữ nhân hoa lâu thể bước chân cửa Hầu phủ? Thừa Tự, con điên ?”

 

Viên Thừa Tự cứng lòng:

 

“Tổ mẫu, cả đời của tôn nhi chỉ một ý như . Người hãy thành cho tôn nhi .”

 

Hai cãi một trận long trời lở đất.

 

Cuối cùng, lão phu nhân tức đến ngã bệnh.

 

Ta đến hầu bệnh, canh bên giường, đút t.h.u.ố.c lau , chu đáo tỉ mỉ sót chút nào.

 

Lão phu nhân nắm tay , nước mắt già rơi lã chã:

 

“Niệm nhi , cái nhà … sắp tan …”

 

“Tổ mẫu yên tâm, Niệm nhi ở đây, cái nhà tan .”

 

Lão phu nhân , ánh mắt phức tạp, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, thêm gì nữa.

 

Viên Thừa Tự rốt cuộc vẫn đón Điệp Vũ phủ.

 

Không lễ, chỉ một đỉnh kiệu nhỏ lặng lẽ khiêng từ cửa hông, sắp xếp ở một tiểu viện hẻo lánh phía tây.

 

Ta gặp nữ nhân một , quả thật .

 

Đẹp đến yêu mị, đến phóng túng.

 

Ánh mắt nàng Viên Thừa Tự như con mồi.

 

Còn , thì mang theo vẻ khinh miệt hề che giấu.

 

Lại là một Tô Vân Hòa.

 

Lại là một Liễu Mộng Ly.

 

Hầu phủ giống như một sân khấu kịch, ngươi hát xong liền bước lên, diễn diễn vẫn chỉ là cùng một vở.

 

Thật chẳng gì thú vị.

 

Ngày thứ bảy khi Điệp Vũ phủ, Viên Thừa Tự bắt đầu “đổ bệnh”.

 

Đầu tiên là ăn uống , ăn gì cũng nôn.

 

Tiếp đó là rã rời, suốt ngày mê man buồn ngủ.

 

Đại phu đến khám, là “lo nghĩ quá độ, can khí uất kết”, kê t.h.u.ố.c sơ can giải uất.

 

Thuốc uống chẳng những khá hơn, trái còn nặng thêm.

 

Hắn bắt đầu gặp ác mộng, trong mơ luôn gọi tên Tô Vân Hòa và Liễu Mộng Ly, lúc còn thét lên giật tỉnh dậy, mồ hôi lạnh đầm đìa khắp .

 

Ban đầu Điệp Vũ còn ân cần hầu bệnh, về thấy bệnh tình lúc nặng lúc nhẹ, dần dần cũng lơ là. 

 

Có một ngang qua viện của nàng , thấy nàng ở trong phòng nổi giận:

 

là một tên bệnh lao quỷ! Biết thế , thà ở trong lầu sống khoái hoạt còn hơn!”

 

Ta ngoài cửa sổ một lát, bật .

 

Nhìn xem, đây chính là chân ái.

 

Tháng tư, Viên Thừa Tự xuống giường nổi nữa.

 

Hắn gầy đến biến dạng, hốc mắt trũng sâu, gò má nhô cao, giường như một bộ xương khô.

 

Chỉ đôi mắt là vẫn mở trừng trừng.

 

Khi , toát nỗi sợ hãi rõ.

 

Ta đang sợ điều gì.

 

Hắn sợ .

 

Giống như Liễu Mộng Ly từng sợ .

 

từng .

 

Bởi vì cần thể diện, bởi vì dám tin rằng bản một nữ nhân “đầu óc lanh lợi” hành hạ đến mức .

 

36

 

Hôm , đến thăm .

 

Trong phòng mùi t.h.u.ố.c nồng nặc đến nghẹn thở, Điệp Vũ ở đó, chỉ một tiểu tư đang gật.

 

Ta phất tay bảo ngoài, một bước đến bên giường.

 

Viên Thừa Tự thấy , mắt liền trợn to, trong cổ họng phát tiếng “khò khè”, gì đó nhưng thốt .

 

Ta xuống bên giường, lặng lẽ .

 

“Phu quân.” 

 

Ta nhẹ giọng mở miệng: “Chàng còn nhớ lúc cưới cửa, ?”

 

Hắn chằm chằm rời mắt.

 

“Chàng , cưới là bất đắc dĩ.” 

 

Ta : “Thật cũng . Gả cho là do phụ mẫu ép. bây giờ nghĩ , gả cho cũng khá .”

 

Ta đưa tay kéo góc chăn cho .

 

“Ít nhất cũng khiến hiểu nhiều chuyện. Ví như lòng nam nhân là thứ đáng tin nhất. Ví như tòa Hầu phủ thì hào nhoáng, bên trong mục nát từ lâu. Lại ví như…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tham-niem/20.html.]

Ta cúi sát gần , hạ giọng thật thấp:

 

“G.i.ế.c , thật đơn giản. Chỉ cần để khác cho rằng đó là t.a.i n.ạ.n là .”

 

Con ngươi Viên Thừa Tự đột nhiên co rút .

 

“Tô Vân Hòa là trượt chân rơi xuống nước, Liễu Mộng Ly là bệnh lâu khỏi. Vậy phu quân thì ? Chàng sẽ là cái gì?”

 

Ta thẳng dậy, gương mặt đầy kinh hoàng của , khẽ mỉm .

 

“Yên tâm, sẽ để c.h.ế.t dễ dàng như . Ta sống, sống để mỗi ngày đều cảm nhận nỗi sợ hãi, sống để hồi tưởng những việc , sống để hối hận.”

 

“Hối hận vì cưới , hối hận vì đưa những nữ nhân cửa, hối hận vì coi thường .”

 

Nói xong, dậy định rời .

Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối

“Đợi… đợi …”

 

Viên Thừa Tự đột nhiên phát giọng khàn đặc.

 

Ta đầu .

 

Hắn dùng hết sức lực, nâng cánh tay run rẩy, chỉ :

 

“Nàng… nàng rốt cuộc… cái gì…”

 

Ta .

 

Nhìn lâu, khẽ :

 

“Ta thanh tịnh. Tòa Hầu phủ quá ồn ào, cho nên mời những kẻ gây ồn ào rời hết . Bây giờ, cuối cùng cũng thanh tịnh.”

 

Viên Thừa Tự giường, mắt trợn to chằm chằm lên trần nhà.

 

Nước mắt trượt từ khóe mắt, hòa mái tóc mai.

 

Hắn đang .

 

Khóc vì ai đây?

 

Vì Tô Vân Hòa?

 

Vì Liễu Mộng Ly?

 

Hay là vì chính ?

 

Ta , cũng .

 

Ta mở cửa, bước ngoài.

 

Mùng bảy tháng năm, Viên Thừa Tự “bệnh c.h.ế.t”.

 

Đại phu nguyên nhân là “uất kết trong lòng, hao tổn quá độ, dầu cạn đèn tắt”.

 

Lão phu nhân ngất ba , nhưng vẫn gắng gượng lo liệu tang sự.

 

Quan tài đặt trong linh đường, đến phúng viếng , những lời an ủi rập khuôn như .

 

Ta mặc đồ tang trắng, quỳ linh vị, đến mấy ngất xỉu.

 

Ai nấy đều : “Vĩnh Xương Hầu phu nhân tình sâu nghĩa nặng, Hầu gia sớm quá, thật đáng tiếc.”

 

Đáng tiếc ?

 

Ta thấy .

 

37

 

Ngày thứ bảy khi tang sự kết thúc, Điệp Vũ cuốn theo đồ đạc định bỏ trốn thì quản gia dẫn bắt về.

 

Trong phòng nàng lục soát ít đồ của Hầu phủ.

 

Trang sức, đồ bày biện, thậm chí còn cả một cây trâm ngọc của lão phu nhân.

 

Lão phu nhân tức đến run cả :

 

“Kéo ngoài! Giao cho quan phủ!”

 

Điệp Vũ giải đến nha môn, phán lưu đày.

 

Sống nổi , cũng xem tạo hóa của nàng .

 

Tháng sáu, lão phu nhân giao bộ quyền quản lý Hầu phủ cho .

 

“Niệm nhi, cái nhà trông cậy con.”

 

“Tổ mẫu yên tâm.”

 

Tháng bảy, triệt để chỉnh đốn Hầu phủ.

 

Quản sự tham ô đều hết, hạ nhân ăn lương khống thanh trừng sạch, sổ sách cũ nhiều năm cũng rà soát bộ.

 

Trên Hầu phủ da đổi thịt, còn ai dám ngoài mặt tuân theo trong lòng chống đối nữa.

 

Rằm tháng tám, Trung thu.

 

Ta bày một bàn rượu thức ăn trong viện, một ngắm trăng.

 

Ánh trăng , như đêm bên hồ sen năm .

 

Ta nâng chén rượu, hướng về phía trăng khẽ giơ lên, từ từ đổ xuống đất.

 

Kính Tô Vân Hòa.

 

Kính Liễu Mộng Ly.

 

Kính Viên Thừa Tự.

 

Kính tất cả những từng sống c.h.ế.t trong tòa Hầu phủ .

 

Ta đặt chén rượu xuống, ngẩng đầu trăng.

 

“Mẫu .” 

 

Ta khẽ : “Người xem, bây giờ con … thông minh hơn một chút ?”

 

Không ai trả lời.

 

Chỉ tiếng gió lướt qua ngọn cây, xào xạc như thì thầm.

 

Ta , cầm đũa gắp một miếng bánh trung thu.

 

Ngọt đến ngấy. 

 

thích.

 

Hầu phủ cuối cùng cũng thanh tịnh .

 

Thanh tịnh đến mức, chỉ còn một .

 

Thật .

 

- Hoàn văn - 

 

Loading...