THẨM NIỆM - 19

Cập nhật lúc: 2025-12-29 07:55:20
Lượt xem: 107

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9AHwsBoteW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ta hồ đồ!” 

 

Liễu Mộng Ly chằm chằm, ánh mắt kinh hoàng oán độc:

 

“Là ngươi… là ngươi bảo Tô Vân Hà đến tìm , đúng ? Ngươi để nàng đến đòi mạng !”

 

“Tô Vân Hà yên nghỉ đất , thể đến tìm ? Muội là ban ngày nghĩ nhiều, ban đêm sinh mộng thôi.”

 

“Không mộng!” 

 

Liễu Mộng Ly kích động lên, cố gắng dậy nhưng vô lực ngã ngược xuống:

 

“Nàng thật sự đến. Toàn ướt sũng, tóc còn quấn cả rong nước… nàng đó lạnh lắm, bảo xuống bầu bạn với nàng…”

 

Vừa , nước mắt nàng chảy xuống, hòa tóc mai.

 

“Nàng nàng một cô độc, Hầu gia quên nàng, tỷ tỷ cũng quên nàng… nàng nàng hận, hận tất cả những kẻ cướp mất Hầu gia…”

 

Ta lặng lẽ .

 

Đợi nàng xong, mới khẽ hỏi:

 

“Vậy theo Liễu , Tô Vân Hà là oán oán ?”

 

Liễu Mộng Ly sững .

 

“Chúng đều là những kẻ cướp Hầu gia, nhưng khi nàng còn sống, nàng hận nhất hẳn là chứ? Dù cũng là , khiến nàng từ ‘duy nhất’ biến thành ‘một trong đó’.”

 

Sắc mặt Liễu Mộng Ly càng thêm trắng bệch.

 

“Không tranh…” 

 

Nàng lẩm bẩm: “Là Hầu gia, Hầu gia trong lòng chỉ …”

 

“Lời nam nhân mà cũng tin ? Hôm nay trong lòng chỉ , ngày mai liền thể trong lòng chỉ khác. Liễu , thông minh như , hồ đồ ở chuyện ?”

 

Liễu Mộng Ly , ánh mắt dần dần tan rã.

 

“Phải tin chứ…” 

 

Nàng khổ: “Ta … tự đem đặt đó chứ…”

 

Ta dậy, đẩy mở một cánh cửa sổ.

 

Gió lạnh tràn , thổi tan u khí trong phòng.

 

“Liễu .” 

 

Ta bầu trời xám xịt bên ngoài cửa sổ:

 

“Muội ? Mẫu luôn đầu óc lanh lợi, nhưng thấy, những kẻ lanh lợi như các mới là sống mệt mỏi. Nghĩ quá nhiều, quá nhiều, tranh quá nhiều, nhưng đến cuối cùng, gì?”

 

Ta , kẻ giường gầy đến chỉ còn da bọc xương.

 

“Muội tự cho rằng trái tim của Hầu gia, giờ đang ở ? Ở chốn ôn nhu nào đó hưởng lạc? Còn nhớ đến Liễu phu nhân bệnh đến sắp c.h.ế.t là ?”

 

Nước mắt Liễu Mộng Ly lặng lẽ rơi.

 

“Tô Vân Hà sủng ái của Hầu gia, nhưng ngay cả mạng cũng mất .”

 

“Còn thì ?”

 

Ta khẽ : “Ta chẳng cần gì, cũng chẳng tranh gì. Hầu phủ là của , sự tín nhiệm của lão phu nhân là của , sự kính sợ của hạ nhân cũng là của .”

 

Ta bước bên giường, cúi mắt nàng.

 

“Muội xem, trong ba chúng , ai mới là kẻ thông minh hơn?”

 

Liễu Mộng Ly hé miệng, nhưng nên lời.

 

“Hãy dưỡng bệnh cho .” 

 

Ta thẳng dậy: “Đông còn dài lắm, giữ mạng sống, để xem mùa xuân trông như thế nào.”

 

Nói xong, dẫn Lục Hà rời .

 

34

 

Bước khỏi viện, Lục Hà hạ giọng :

 

“Phu nhân, Liễu phu nhân nàng khi nào thật sự…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tham-niem/19.html.]

“Thật sự cái gì?” 

 

Ta hỏi : “Nhìn thấy quỷ ? Trong lòng quỷ, thì chỗ nào cũng thấy quỷ thôi.”

 

“Vậy nàng khi nào…”

 

“Có khi nào c.h.ế.t ?”

 

Ta tiếp lời, ngẩng đầu trời: “Vậy thì xem tạo hóa của nàng .”

 

Tuyết bắt đầu rơi.

 

Những bông tuyết nhỏ li ti bay xuống, rơi lên mặt , lạnh buốt đến tận xương.

 

Liễu Mộng Ly rốt cuộc vẫn qua nổi mùa đông .

 

Mùng tám tháng Chạp, hôm là ngày Phật thành đạo, nhà nhà đều nấu cháo Lạp Bát.

Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối

Hầu phủ cũng nấu một nồi lớn, lão phu nhân sai các viện mỗi nơi đưa một phần.

 

Phần của viện Liễu Mộng Ly là do chính tay mang đến.

 

Hôm đó tinh thần nàng khá hơn đôi chút, thể dậy, còn uống nửa bát cháo.

 

Xuân Hạnh vui mừng đến rơi nước mắt, phu nhân cuối cùng cũng chịu ăn đồ .

 

Ta bên giường nàng một lúc, vài câu chuyện phiếm.

 

“Đợi sang xuân, hoa trong vườn nở, Liễu thể ngoài dạo .”

 

Ánh mắt Liễu Mộng Ly trống rỗng, khẽ gật đầu.

 

Lúc rời , ngoái nàng một .

 

Nàng tựa đầu giường, tuyết bay ngoài cửa sổ, gương mặt nghiêng trong ánh đèn vàng vọt, mấy phần yên tĩnh.

 

Đó là dáng vẻ cuối cùng của nàng .

 

Đêm hôm đó, Liễu Mộng Ly đột ngột phát bệnh nặng, ho m.á.u ngừng.

 

Đợi đại phu đến nơi thì tắt thở. 

 

Xuân Hạnh đến ngất mấy , phu nhân buổi tối vẫn còn lành, đột nhiên liền…

 

Viên Thừa Tự đến một cái, ở cửa bước .

 

Sắc mặt khó coi.

 

Không là vì c.h.ế.t thêm một tiểu nữa, vì cảm thấy xúi quẩy.

 

“An táng hậu hĩnh.”

 

Hắn chỉ hai chữ xoay bỏ .

 

Lão phu nhân niệm kinh suốt cả đêm.

 

Tang sự của Liễu Mộng Ly long trọng hơn của Tô Vân Hòa một chút.

 

nàng cũng là đích nữ nhà quan, là bình thê.

 

Liễu gia tới, lóc om sòm một trận, điều tra rõ nguyên nhân cái c.h.ế.t.

 

Đại phu Liễu Mộng Ly là “phong hàn nhập phế, chữa lâu khỏi, dẫn đến lao phổi ho m.á.u”.

 

Người Liễu gia tin, nhưng cũng đưa chứng cứ.

 

Cuối cùng chỉ thể để chuyện chìm quên lãng.

 

Ngày quan tài Liễu Mộng Ly khiêng khỏi phủ, trời đổ tuyết.

 

Ta hành lang, đội đưa tang dần dần xa.

 

Lục Hà khoác áo choàng lên , khẽ :

 

“Phu nhân, về phòng thôi, bên ngoài lạnh lắm.”

 

Ta nhúc nhích.

 

Nhìn lâu, cho đến khi đội đưa tang khuất hẳn ở góc phố.

 

“Lục Hà.” 

 

Loading...