THẨM NIỆM - 15
Cập nhật lúc: 2025-12-29 07:53:31
Lượt xem: 107
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60Kv5w6q9c
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
26
Gió đêm lạnh, thổi khiến ngọn nến trong l.ồ.ng đèn lúc sáng lúc tắt.
Hồ sen ánh trăng toát lên một quầng sáng u u, mặt nước phẳng lặng gợn sóng, như một tấm gương đen khổng lồ.
Liễu Mộng Ly ở đó từ .
Nàng mặc một bộ váy áo trắng nhạt, khoác áo choàng cùng màu, bên bờ hồ.
Nghe thấy tiếng bước chân, nàng , mặt mang theo nụ dịu dàng.
“Tỷ tỷ tới .”
“Liễu .”
Ta đến bên nàng , dừng cách chừng ba bước:
“Muộn thế , nghĩ đến chuyện ngắm trăng?”
“Trăng thế , một ngắm thì tiếc.”
Liễu Mộng Ly ngẩng đầu trời:
“Tỷ tỷ xem, trăng tối nay tròn như một chiếc gương đồng.”
Ta theo ánh mắt nàng lên.
Trăng quả thực tròn, sáng.
Sáng đến mức thể rõ từng chiếc lá, từng hòn đá bên bờ hồ.
Cả vết xước nhạt nhạt mà Tô Vân Hòa để tảng đá khi rơi xuống nước.
Gần như rêu xanh che phủ .
“Tỷ tỷ .”
Liễu Mộng Ly bỗng mở miệng, giọng khẽ:
“Vân Hòa … thật sự là trượt chân rơi xuống nước ?”
Đến .
Ta sang nàng , bình thản : “Quan phủ .”
“Tỷ tỷ tin ?”
“Tin chứ.”
Ta gật đầu: “Quan phủ thế nào thì tự nhiên tin thế .”
Liễu Mộng Ly , tiếng trong đêm tĩnh mịch ch.ói tai lạ thường.
“Tỷ tỷ đúng là… như một, ngây thơ.”
Nàng tiến lên hai bước, sát mép hồ, cúi đầu mặt nước.
“Nước hồ trông sâu, thể dìm c.h.ế.t chứ?”
Ta đáp.
“Ta dò hỏi . Đêm Tô Vân Hòa c.h.ế.t, tỷ tỷ từng mang điểm tâm tới. Điểm tâm là do chính tay tỷ tỷ , cũng là chính tỷ tỷ mang đến. Tô Vân Hòa ăn xong điểm tâm thì cho lui hết nha , ở một yên tĩnh.”
Nàng , ánh trăng chiếu lên gương mặt nàng trắng bệch.
“Sau đó nàng liền trượt chân rơi xuống nước.”
Ta đón ánh mắt nàng , thần sắc đổi:
“Liễu gì?”
“Ta .”
Liễu Mộng Ly tiến lên một bước, gần hơn, gần đến mức gần như ngửi thấy mùi hương hun nồng nặc nàng :
“Tỷ tỷ đúng là cao tay. G.i.ế.c thấy m.á.u, còn khiến quan phủ tra .”
“Liễu , cẩn ngôn. Những lời thể bừa.”
“Nói bừa?”
Liễu Mộng Ly lạnh: “Thẩm Niệm, ở đây chỉ hai chúng , ngươi còn giả bộ cái gì?”
Nàng đột nhiên vươn tay nắm c.h.ặ.t cổ tay .
“Ta là ngươi .”
Nàng chằm chằm mắt , từng chữ từng chữ :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tham-niem/15.html.]
“Tô Vân Hòa cản đường ngươi, nên ngươi g.i.ế.c nàng . Bây giờ cũng cản đường ngươi, ngươi cũng g.i.ế.c ?”
Ta giãy , chỉ nàng :
“Liễu , cản đường cái gì?”
“Trái tim của Hầu gia!”
Giọng Liễu Mộng Ly cao v.út lên:
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
“Trong lòng Hầu gia chỉ . Chỉ cần còn ở đây một ngày, ngươi vĩnh viễn chỉ là chính thất hữu danh vô thực.”
“Thẩm Niệm, ngươi cam tâm ? Ba năm , Hầu gia chạm ngươi mấy ? Trong lòng ngươi ?”
Nàng càng càng kích động, lực tay càng lúc càng mạnh, móng tay gần như bấm sâu da thịt .
Ta cúi đầu tay nàng , chậm rãi ngẩng mắt lên.
“Liễu Mộng Ly, đau .”
Giọng bình thản, bình thản đến mức Liễu Mộng Ly sững trong chốc lát.
27
Nàng theo bản năng nới lỏng tay một chút nhưng vẫn buông.
“Liễu Mộng Ly.”
Ta tiếp tục , giọng khẽ, như đang một chuyện chẳng liên quan gì:
“Muội ? Mẫu luôn đầu óc linh hoạt, hiểu lời khác.”
Liễu Mộng Ly nhíu mày, hiểu vì đột nhiên chuyện .
“Cho nên khi chuyện, chỉ theo nghĩa mặt chữ. Muội trong lòng Hầu gia chỉ , tin. Muội cản đường , cũng tin.”
Ta ngừng một chút, nàng .
“Cho nên Tô Vân Hòa c.h.ế.t.”
Con ngươi Liễu Mộng Ly đột ngột co .
“Bây giờ, còn cản đường .”
Ta bước lên một bước, ép nàng lùi nửa bước, gót chân gần như chạm lớp rêu xanh bên bờ hồ.
“Liễu Mộng Ly, xem, nên thế nào đây?”
Sắc mặt Liễu Mộng Ly trắng bệch, môi run rẩy:
“Ngươi… ngươi dám …”
“Ta gì mà dám?”
Nụ của ánh trăng trông phần quỷ dị.
“Dù thì Tô Vân Hòa là trượt chân rơi xuống nước, cũng thể trượt chân rơi xuống nước. Hồ sen thì sâu, khó c.h.ế.t , nhưng nếu đầu đập đá ngất mới rơi xuống nước… thì chắc .”
Ta nhẹ như , giống như đang bàn về ánh trăng đêm nay.
Liễu Mộng Ly hoảng loạn.
Nàng đột ngột hất mạnh tay , liên tiếp lùi về , quên mất phía chính là hồ sen.
Chân trượt một cái, nàng giẫm rêu xanh, cả ngửa …
Ta chụp lấy cổ tay nàng .
Nàng lơ lửng bên bờ hồ, nửa chồm ngoài, dựa việc kéo mới rơi xuống.
Mặt nước cách khuôn mặt nàng đầy một thước, nàng thể thấy rõ bóng trong nước.
“Cứu… cứu mạng…”
Giọng nàng run rẩy, tay còn vung vẩy loạn xạ, bám thứ gì đó.
Ta kéo nàng lên, cũng buông tay.
Chỉ giữ như , gương mặt đầy sợ hãi của nàng .
“Liễu Mộng Ly, trong lòng Hầu gia chỉ .”
“Phải… …”
“Vậy nếu cũng c.h.ế.t thì ? Trong lòng Hầu gia sẽ nhớ bao lâu? Một tháng? Một năm? Hay giống như Tô Vân Hòa, nửa tháng vội vàng cưới mới ?”
Nước mắt Liễu Mộng Ly rơi xuống, hòa làn nước hồ.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, sai ! Muội nên tranh với tỷ, nên…”