Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẨM MAI - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-07-01 09:38:56
Lượt xem: 528

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

8.

Tất nhiên, tôi không có tâm trạng rảnh rỗi mà để ý mấy lời đồn đoán ngoài kia.

Tôi còn một việc quan trọng hơn cần làm.

Đó là… theo đuổi Chu Mặc Bạch.

 

Tôi biết rõ mình chắc chắn không thể theo đuổi được anh ấy.

Chỉ là làm ra vẻ cho Chu Ngộ Niên nhìn thấy mà thôi.

Đến lúc đó, cho dù không đạt được mục tiêu…

 

Thì tôi cũng đã cố hết sức.

Không thể trách tôi được.

 

Tôi không có kinh nghiệm gì trong chuyện này, chỉ đành đi hỏi bạn.

Trần Tố là bạn đại học của tôi, dày dạn kinh nghiệm yêu đương.

Cô ấy nói, chuyện thế này cứ tìm cô ấy là đúng người rồi.

Tôi hỏi cô ấy:

“Làm sao để lấy lòng một người đàn ông?”

 

Cô ấy ngạc nhiên chậc lưỡi:

“Chu Ngộ Niên á?”

“Anh ta đối với cậu nhiệt tình thế rồi, còn cần lấy lòng gì nữa?”

 

Hồi đại học, Chu Ngộ Niên thường xuyên đến trường thăm tôi.

Anh đẹp trai, có tiền, là kiểu người nổi bật giữa đám đông.

Lâu dần, ai ai cũng biết anh đối xử với tôi rất tốt, tốt đến mức hơi quá đáng.

 

Tôi chỉ tiện miệng nói: “Em chỉ muốn học hỏi một chút thôi.”

 

Đêm đó, Trần Tố gần như truyền hết bí kíp cho tôi.

Và từ hôm sau, tôi bắt đầu theo đuổi Chu Mặc Bạch.

 

Mỗi ngày tan làm, tôi đều đứng đợi dưới tòa nhà tập đoàn Chu thị để tặng hoa, gửi thư tình cho anh ấy.

Lời lẽ trong thư sến súa đến nỗi chính tôi cũng không muốn đọc lại lần hai.

 

Chu Mặc Bạch luôn lạnh lùng, nhưng anh chưa bao giờ làm tôi bẽ mặt.

 

Trong mấy năm qua, giữa tôi và anh ấy thật ra cũng có vài lần giao thiệp.

Năm hai đại học, Chu Ngộ Niên dẫn tôi đi du lịch, tôi bị ướt mưa sốt cao, anh nghe nói Giang Chiếu Nguyệt có chuyện, lập tức bay ra nước ngoài…

Cuối cùng là Chu Mặc Bạch đến chăm sóc tôi.

 

Có lần tôi bị khách hàng làm khó, bị tạt cà phê, cũng là anh ấy ra mặt giúp.

Mỗi lần như vậy, đều là lúc tôi tệ hại, khó xử nhất.

 

Tôi chụp ảnh lại quá trình theo đuổi Chu Mặc Bạch, gửi cho Chu Ngộ Niên xem.

Kết quả…

Anh chặn tôi.

 

Tôi không để tâm.

Nghĩ bụng theo đuổi thêm dăm bữa nửa tháng nữa rồi báo cáo kết quả, như vậy thì cũng không thể nói là vô ơn được, phải không?

 

Nhưng tối đó, khi tôi đi dạo với Trần Tố, tôi lại vô tình chạm mặt Chu Ngộ Niên và Giang Chiếu Nguyệt.

 

Họ mua rất nhiều thứ.

Tính cách thiếu gia của Chu Ngộ Niên khi đứng trước Giang Chiếu Nguyệt, hoàn toàn biến mất.

Hai tay anh xách đầy túi, toàn là đồ phụ nữ và túi xách hàng hiệu.

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

 

Thấy tôi, anh khựng lại.

 

Giang Chiếu Nguyệt cũng mỉm cười:

“À, là cô à.”

“Sao cô lại ở đây? Muốn mua gì à? Tôi giúp cô chọn nhé?”

“Phải rồi, đồ ở đây đắt lắm đó, cô mang đủ tiền chưa? Hay là biết Ngộ Niên ở đây nên tới xài ké thẻ anh ấy hả? Nè, cho cô.”

 

Nói rồi, cô ta chìa tay ra, trong tay là thẻ của Chu Ngộ Niên.

 

Trần Tố là người nóng tính, nghe đến đây đã nhận ra không ổn.

Cô ấy cười khẩy:

“Ý gì đây? Có tiền là muốn coi thường người khác à?”

“Nói thật, Tiểu Mai còn từng hỏi tôi làm sao để lấy lòng anh đó, anh lại để người phụ nữ khác nói cô ấy như vậy?”

 

Trần Tố còn chưa biết, Giang Chiếu Nguyệt chính là “bạch nguyệt quang” của anh.

 

Tôi kéo Trần Tố lại, đứng chắn trước cô ấy:

“Không sao, để tôi.”

 

Ngẩng đầu lên, tôi thấy Chu Ngộ Niên đang nhìn tôi.

Ánh mắt anh có cả kinh ngạc, cả xúc động…

Anh nói: “Thật ra anh hết giận rồi. Nếu em muốn quay lại, thì cứ nói thẳng, đâu cần cố lấy lòng anh làm gì. Mà lời Chiếu Nguyệt nói cũng không có ý gì khác đâu...”

 

“Chu Ngộ Niên.” Tôi ngắt lời anh.

 

“Tiền anh từng chi cho tôi, tôi sẽ trả lại hết.”

“Thật đấy.”

“Tôi rất biết ơn anh, sau này cũng sẽ không dây dưa nữa.”

“Đợi xong chuyện anh nhờ, tôi sẽ rời đi.”

 

Chu Ngộ Niên ngây ra nhìn tôi.

Đống túi trên tay anh ta cũng rơi xuống đất.

“Em... anh không có ý đó...”

 

Tôi không trả lời, kéo Trần Tố rời đi.

 

Ra khỏi trung tâm thương mại, Trần Tố tức giận không thôi:

“Cậu đừng thích Chu Ngộ Niên nữa, anh ta với cái cô kia tuyệt đối không đơn giản đâu. Nghĩ mà thấy tức, mình còn tưởng anh ta là người đàn ông tốt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tham-mai/chuong-4.html.]

 

Tôi bật cười.

“Ừ, mình không thích anh ta nữa.”

 

Nghe vậy, Trần Tố mới nguôi giận.

Tôi nói:

“Đừng giận nữa, mấy hôm nữa rảnh, mình mời cậu ăn một bữa ra trò!”

Hôm nay vốn là đi dạo cùng cô ấy, lại bị chuyện này phá hỏng tâm trạng.

Cô ấy hừ một tiếng: “Được thôi!”

 

9.

Chu Ngộ Niên gỡ tôi khỏi danh sách chặn.

Anh ta nhắn rất nhiều tin:

 

[Anh không muốn em trả tiền, anh giúp em là thật lòng, không mong em báo đáp gì.]

[Lời Chiếu Nguyệt nói, em đừng để tâm, tính cô ấy vốn như vậy.]

[Anh giận quá mới chặn em thôi.]

[Dạo này em làm gì rồi?]

[Mình cứ như trước kia, được không, hửm?]

 

Tôi giả vờ như không thấy.

Không trả lời những tin đó.

 

Thay vào đó, tôi gửi tất cả những bức ảnh mình chụp trong quá trình theo đuổi Chu Mặc Bạch.

Bánh quy tôi tự tay làm.

Phong thư tình.

Hai tấm ảnh chụp màn hình đoạn chat.

Không có gì quan trọng cả, nhưng tôi rất chủ động, chủ động đến mức hơi quá.

 

Và Chu Mặc Bạch đều trả lời.

Dù rất ngắn gọn.

 

Sau khi gửi hết, bên kia im lặng rất lâu.

Rồi Chu Ngộ Niên gửi một đoạn ghi âm.

 

Giọng anh lạnh lùng, mang theo tức giận:

“Cảm ơn em thật đấy, vì anh mà bỏ công bỏ sức đến vậy.”

 

Tôi bình thản đáp lại:

[Nên làm mà.]

 

Anh không trả lời nữa.

 

Tối đó, tôi tra địa chỉ một nhà hàng, nhắn Trần Tố hẹn đi ăn.

Cô ấy đề nghị rủ thêm vài người bạn, chơi cho đã.

Tôi đồng ý.

 

Ăn xong, chúng tôi kéo nhau đến KTV.

Đang chơi thì tôi ra ngoài, lại nghe thấy tên mình.

 

“Em nghĩ kĩ rồi, chúng ta quay lại đi. Đời này chắc em cũng không thể đến với anh ấy được đâu. Còn Thẩm Mai kia, anh đuổi cô ta đi đi. Cô ta chiếm lấy anh suốt bảy năm, nghĩ mà tức chết.”

“Hôm nay cô ta cũng nói rồi mà, cô ta sẽ rời xa anh.”

 

Giọng nói này, là của Giang Chiếu Nguyệt.

 

Tôi nhìn qua, thấy cô ta đang rúc vào lòng một người đàn ông.

Chu Ngộ Niên nhìn cô ta, bối rối:

“Em…”

 

Chưa kịp nói hết, Giang Chiếu Nguyệt đã nhón chân, hôn lên môi anh ta.

 

Tôi lập tức quay mặt đi, bỏ chạy về hướng khác.

 

Giờ thì hay rồi.

Tôi không cần tiếp tục theo đuổi Chu Mặc Bạch nữa.

Dù gì, chuyện này vốn dĩ đã quá nực cười.

 

Tôi không ngờ, vào lúc này lại gặp Chu Mặc Bạch.

Rõ ràng, anh ấy cũng thấy cảnh vừa rồi.

 

Anh bước tới, đưa tôi một tờ khăn giấy.

 

Thật chẳng ra gì, rõ ràng tôi đã quyết tâm, đã nói ra những lời cay nghiệt, vậy mà khoảnh khắc biết hai người họ thực sự đến với nhau, tôi vẫn không kìm được nước mắt.

 

Lần này, tôi không khách sáo, nhận lấy khăn giấy lau mặt.

“Tôi cảm ơn anh, Chu tổng.”

“Nhưng… anh không đồng ý với tôi, là đúng rồi. Tôi thực sự không xứng với anh.”

“Coi như những chuyện vừa qua chưa từng xảy ra đi, tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”

 

Chu Mặc Bạch ngẩn ra, nhìn thẳng vào tôi.

 

Anh nói:

“Không phải.”

 

Tôi chưa hiểu: “Hả?”

 

Giọng anh trầm xuống, rất nghiêm túc:

“Ý tôi là, tôi chưa bao giờ nghĩ em không xứng với tôi.”

“Tôi từ chối em, vì em theo đuổi tôi không phải vì thật lòng.”

“Là Ngộ Niên bảo em làm, đúng không?”

 

“Nó có ơn với em, nhưng không có nghĩa là nó bảo em làm gì, em cũng phải làm theo.”

“Có cả nghìn cách để trả ơn.”

“Thẩm Mai, em chọn cách ngu ngốc nhất.”

 

Loading...