7.
 
Chạy nhanh chạy chậm, cuối cùng chúng  cũng bước  nhà trong tiếng ve kêu đầu tiên của mùa hè.
 
Thấy chúng  bình an trở về, tổ phụ  vui mừng, tinh thần cũng  lên  nhiều.
 
Sau bữa cơm chiều, ông gọi Thẩm Hoài đến thư phòng.
 
Ta chờ ở ngoài đình nghỉ mát, nghĩ thầm, hẳn ông   rõ hết  chuyện.
 
Một lát , Thẩm Hoài chậm rãi   chòi nghỉ mát.
 
“Tổ phụ gọi   trò chuyện với .”
 
Ta cúi đầu đáp lời, cẩn thận từng li từng tí  qua bên cạnh .
 
Vô tình chạm vai,  ôm eo ,  dùng sức một cái,   ép ngã  trong lòng .
 
Những  xung quanh cũng biến mất.
 
Ta  khỏi cảm thấy may mắn vì hôm nay thắt lưng đặc biệt chặt,  lo  tuột.
 
Cổ tay chợt lạnh,  cúi đầu ,  đeo một chiếc vòng phỉ thúy lên tay .
 
“Rất ,   .” Hắn si mê hôn môi, hận  thể lập tức nuốt   bụng.
 
Hoang tưởng và nguy hiểm.
 
Hắn nhẹ giọng nhỏ nhẹ dụ dỗ: "Đợi lát nữa vô luận tổ phụ  cái gì,  đều  đáp ứng,  ?"
 
Ta nhu thuận gật đầu.
 
Càng phản kháng,  chỉ càng thêm hăng hái.
 
Từ  đêm hôm đó ở khách điếm,  triệt để xé bỏ lớp ngụy trang ôn nhu nho nhã, lộ  bản chất âm u điên cuồng bên trong.
 
Ta dùng sức giãy dụa cũng   nên chuyện gì, ngược  khiến  càng thêm nghiêm trọng đòi lấy.
 
Đánh cũng đánh  ,  cũng   ,    bó tay hết cách, vốn nghĩ  khi về nhà   thể yên tĩnh ,  nghĩ tới  càng điên cuồng hơn.
 
Sau khi trao  một ngụm nước bọt,  mới tiếc nuối buông  , khí thế  đổi,  khôi phục bộ dáng như trích tiên cao cao tại thượng.
 
“Đi , đừng để tổ phụ chờ lâu.”
 
Ta cố nén ghét bỏ,  dám lau miệng  mặt .
 
Đi thật xa,  vẫn  thể cảm thụ  ánh mắt cực nóng, đầy tính xâm lược ,  khỏi bước nhanh hơn.
 
8.
 
Trong nhà.
 
Tổ phụ khó chịu ho khan.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tham-lang-hoa/4.html.]
“Chuyện năm đó hỏi con, Linh Linh  nghĩ kỹ ?”
 
Ta  chút nghĩ ngợi cự tuyệt: "Con   cảm tình với  trưởng, dưa hái xanh  ngọt,  nên cưỡng cầu.”
 
“Linh Linh, Hầu phủ  càng ngày càng tệ." 
 
Tổ phụ  chút bất đắc dĩ, con ngươi đục ngầu  chằm chằm . “Ta  cảm giác đại nạn sắp tới, nhưng  an bài   chuyện  , nào dám nhắm mắt.”
 
Ta khô khan an ủi: "Tổ phụ nhất định  thể sống lâu trăm tuổi.”
 
Từ khi phụ   thương ở  chiến trường buộc  lui xuống, chỉ nhận một chức quan vô dụng, Hầu phủ liền  xa lánh, bài xích khỏi triều đình, ngày càng xuống dốc.
 
Suy nghĩ của tổ phụ   thể hiểu , thừa dịp  khi Thẩm Hoài hồi phục  phận,  nên lợi dụng tình thế, gần quan  ban lộc*. Đợi khi  đắc thế,  nâng đỡ các  tử gia tộc, trọng chấn Hầu phủ.
 
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
*Gần   quyền thì dễ hưởng lợi
 
Bao nhiêu đại thần chen vỡ đầu  đưa nữ nhi  thâm cung,   vì  một dòng họ vinh quang .
 
 ......
 
   thích . Người định mệnh của  cũng   là , chẳng lẽ nhất định  để cho  kẹp ở giữa, trở thành kẻ chẳng  gì ?
 
Suy nghĩ một hồi lâu,  thật sự  , chỉ  thể nghĩ một đằng  một nẻo: 
 
"Tổ phụ, cho con thêm một chút thời gian ,   đang    bỗng nhiên  đổi quan hệ, con   .”
 
Thẩm Hoài mười hai tuổi đến Hầu phủ,   đều   là  trưởng ốm yếu nhiều bệnh nên  dưỡng ở nông thôn, khi đó  trời sinh cà lăm,  dám  chuyện, cả ngày trầm mặc ít , đều nhờ   kiên nhẫn dạy  từng câu từng chữ.
 
Những năm gần đây,   điều gì,   từng từ chối .
 
Bình tĩnh mà xem xét,  đúng là một vị  trưởng .
 
Tổ phụ thở dài một tiếng,  khổ : "Hoài nhi , trận hỏa hoạn đó nó  bao giờ quên.”
 
Ý ông là ?
 
Ta  hiểu.
 
  đợi  hỏi rõ ràng, tổ phụ tựa như cực kỳ mệt mỏi, uể oải phất tay đuổi .
 
Sau khi  khỏi đó,  đến từ đường thắp nén nhang cho mẫu .
 
Không ngờ phụ  cũng ở đây.
 
Ông vẫn như cũ, giống như một tăng nhân khổ hạnh, mỗi ngày ăn chay niệm Phật,  bạn chốn phật pháp
 
Thắp hương xong,   thẳng: "Phụ ,  hy vọng con gả cho  trưởng ?"
 
Phụ  cũng  khổ, chân thành khuyên nhủ:
 
“Linh Linh, đây   là chuyện    , mà là con  gả cho , nếu  cửu tộc khó giữ .”
 
Ông lắc lắc chuỗi hạt trong tay, vẻ mặt cay đắng: "Ta niệm Phật,   cầu phúc, mà là vì chuộc tội.”