Thám Hoa - Chương 197:197
Cập nhật lúc: 2025-10-20 05:26:05
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Là đàn ông, hiểu rõ bản tính của đàn ông. Đối với thứ mà khao khát, thể để nó dễ dàng , nhưng cũng thể để nó tuyệt vọng. Cứ treo lơ lửng như là nhất, để nó mãi mãi tơ tưởng.
Hắn vuốt ve khuôn mặt kiều diễm của nàng, trìu mến si mê.
Gặp thêm một , sẽ nhớ thêm một phần. Bất cứ gã đàn ông nào ý nghĩ với nàng đều thoát khỏi quy luật . Nếu thật sự thể bảo vệ con cho đến lúc đó, Giang Mạc sẽ là một đồng minh đắc lực, vô điều kiện về phía nàng, chống tiếng phản đối.
Chỉ cần đợi đến khi hoàng nhi thật sự năng lực chấp chưởng càn khôn, thì còn gì sợ hãi, kể cả khi phận của con phơi bày. Một khi nắm quyền, những chung lợi ích sẽ tự khắc bảo vệ sự thống trị của con.
Đương nhiên, đó chỉ là phương án dự phòng. Chỉ cần đủ thời gian che chở cho con đến ngày tự chấp chính, thì thứ đều đáng sợ.
Hắn càng siết chặt trong lòng. Giờ chỉ cầu trời cao thương xót, cho thêm chút thời gian nữa mà thôi.
Hôm nay là buổi đại triều, các quan viên về kinh bẩm báo công việc cũng cùng tham dự.
Tan triều, Thẩm Nghiên, Lộc Hành Ngọc và Trần Kim Chiêu sóng vai .
Lộc Hành Ngọc than thở: “Triều đình đổi lớn thật. Ta mới rời kinh sáu năm, giờ triều thấy các ngươi dự triều! Các ngươi đúng là gặp thời, thoải mái bao.”
Thời còn dự triều, cứ suốt nửa ngày, dù đau đầu nhức óc cũng ráng gồng. Có lúc đến hai chân mỏi nhừ, run rẩy, cũng trụ đến lúc tan triều. Đâu như bây giờ, mỗi một cái bàn dài, hành lễ với Thánh Thượng xong là thể xuống nghị sự.
Trần Kim Chiêu : “Than thở gì chứ, sang năm ngươi cũng bắt đầu quan ở kinh , cũng sẽ .”
“Ha ha, cũng đúng.” Lộc Hành Ngọc nghĩ , thấy cũng , chợt nhớ chuyện khác, bèn quanh, ghé sát gần Trần Kim Chiêu, hạ giọng hỏi: “Cái gã họ La , trong miệng ngậm t.h.u.ố.c độc , năng độc địa thế? Mà thấy, gã cứ như cố ý nhắm chúng ?”
Lần ba họ tụ tập, tan tiệc quá muộn, vi phạm lệnh giới nghiêm, thế là sáng hôm La Hành Chu dâng sớ hạch tội, khiến cả ba phạt ba tháng bổng lộc.
Trần Kim Chiêu và Thẩm Nghiên bất đắc dĩ . Bao năm qua họ quen . Từ khi La Hành Chu trở thành Ngự sử, hễ túm nhỏ nào của nàng là y như rằng phun như tát nước. Cứ hai ba tháng gã "phun" nàng một trận, mấy năm nay gần như chỉ chuyên nhằm một nàng.
, để chuyên bới móc của nàng, gã còn cố tình dọn nhà đến ở ngõ Vĩnh Ninh . Cái tinh thần đeo bám dai dẳng khiến Trần Kim Chiêu cũng giơ ngón cái bái phục.
Đáng là, Thẩm Nghiên giờ cũng ở ngõ Vĩnh Ninh ngay cạnh nhà Lộc Hành Ngọc.
Cái ngõ giờ náo nhiệt thật, khiến nàng cũng đỡ trán.
Trần Kim Chiêu bèn nhỏ giọng giải thích ân oán mấy năm nay với La Hành Chu. Càng càng bực, giọng cũng to dần:
“Ngươi xem gã phiền chứ, mỗi triều đều ngậm hạc đỉnh hồng nữa…”
“Khụ! Khụ!”
Tiếng ho khan đột ngột cắt ngang lời ca cẩm của Trần Kim Chiêu.
Ba , thấy một lướt qua.
Hắn ưỡn ngực, mắt thẳng, một mạch ngoảnh đầu .
Đợi bóng gã khuất hẳn, Trần Kim Chiêu mới lúng túng : “ là ban ngày nên khác.”
Lộc Hành Ngọc đề nghị: “Thế về nhà tiếp.”
“Được.”
Vì đều ở ngõ Vĩnh Ninh nên tan triều cả ba chung đường.
Ba chen chúc xe ngựa của Trần Kim Chiêu, bạn bè tụ , chuyện xưa chuyện nay, , vui vẻ vô cùng.
Đến cửa nhà Trần Kim Chiêu, thấy một cỗ xe ngựa đậu sẵn. Nhìn kỹ, hóa là xe của Du gia.
“Em gái với em rể tới. Ta chuyện với các ngươi nhé.”
Thẩm Nghiên và Lộc Hành Ngọc xua tay, bảo nàng mau tiếp khách. Hai họ cũng chào về nhà .
Vào nhà, Trần Kim Chiêu chỉ thấy Trĩ Ngư và Lan tỷ nhi.
“Ủa, Tử Ngạn ?”
“Anh qua.”
Trĩ Ngư , sang Lan tỷ nhi: “Con ngoài chơi với bà ngoại nhé.”
Lan tỷ nhi , Trần mẫu dắt khỏi nhà chính.
Trần Kim Chiêu cởi áo choàng, xuống bên cạnh Trĩ Ngư, em gái kỹ hơn.
“Có chuyện với ? Có tâm sự gì ? Cãi với Tử Ngạn ?”
“Em chuyện với… chị.” Trĩ Ngư , gương mặt xinh mỉm nhàn nhạt, vẻ gì là khó chịu. Nàng Trần Kim Chiêu, hề giấu giếm, một năm một mười kể chuyện nhà họ Du xin chức quan cho chồng .
“Đầu tiên là chú Hai đến giúp, đến thím Hai. Tiếp đó cha chồng em phiên trận, phân tích thiệt hơn, giảng giải đạo lý, bảo em hiểu ‘phu vinh thê quý’. Gần đây lúc nào ngớt, chắc là tranh thủ kỳ sát hạch quan viên để chốt hạ. Họ còn Tử Ngạn chí lớn, bảo em đừng lỡ tiền đồ của .”
Trần Kim Chiêu nắm tay Trĩ Ngư, an ủi: “Chuyện nhỏ thôi, đừng phiền lòng. Trước đây đồng ý cũng là nghĩ cho Tử Ngạn. Với tài năng của , ở Hàn Lâm Viện mới thể phát huy nhất, sang Công Bộ ngược sẽ lỡ dở. Hay là, em về với họ, chuyển sang Công Bộ cũng , nhưng đường thăng tiến tự dựa công tích của bản .”
Trĩ Ngư lắc đầu, thoa vàng tóc khẽ rung:
“Họ sẽ đằng chân lân đằng đầu đó chị. Muốn chuyển sang trướng chị, ai mà chẳng họ tính toán gì? Vốn là dựa mối quan hệ với chị để đường tắt.”
Nàng đột nhiên , vẻ mặt chút sắc lạnh: “Nói thật với chị, em chán lắm , tự cho là thanh cao, ham hố. Hắn thì tự đến với em, em còn nể vài phần. Đằng thèm mở miệng, để khác , còn thì tỏ thanh cao như liên quan, cứ như thể khác bưng đặt lên .”
Thư Sách
Trần Kim Chiêu ngắt lời, lặng lẽ lắng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tham-hoa/chuong-197197.html.]
Trĩ Ngư tiếp: “Tối qua em thẳng với . Em mà tìm kẻ ăn bám, thì thiếu gì xếp hàng, năm đó chị còn cho em tha hồ chọn lựa. Bảo bản lĩnh thì tự mà lo tiền đồ, còn dựa nhà đẻ em để thăng quan phát tài, cửa .”
“Hắn tỏ thái độ với em ?”
“Hắn nào dám. Hắn tiếng nào, mặt xanh mét bỏ . Lát chồng em liền qua, lựa lời khuyên can, bảo em đừng , sẽ tổn thương lòng tự trọng của đàn ông. Bà còn thứ cũng là vì em và Lan tỷ nhi. Đương nhiên, bà cũng bóng gió chuyện phu quân con nối dõi ít ỏi, trách em sinh con trai cho nhà họ Du.”
Trần Kim Chiêu Trĩ Ngư, em gái do một tay nuôi lớn.
Cô bé búi tóc hai bên, suốt ngày đấu võ mồm với tiểu Trình An dường như mới hôm qua, mà chớp mắt, trở thành một phụ nhân nhã nhặn, lo toan bao nhiêu việc.
“Trĩ Ngư, em là em gái ruột của . Có suy nghĩ gì cứ thẳng, sẽ cố hết sức tìm cách vẹn .”
Trần Kim Chiêu khẽ xoa đầu Trĩ Ngư, như hồi còn nhỏ.
“Đừng để chịu thiệt.”
“Em chịu thiệt , khác em tức, bực là em xả ngay.” Trĩ Ngư tựa đầu vai chị. “Em qua chỉ với chị, đừng để ý đến . Hắn chức gì thì tự mà tranh. Chị đến hôm nay chịu bao nhiêu khổ cực, bao sinh tử mới địa vị , tại thể?”
Trần Kim Chiêu cụp mắt suy nghĩ, hỏi nhỏ: “Còn sống chung tiếp ?”
Trĩ Ngư : “Yên tâm chị, nếu sống nổi nữa, em sẽ ép .”
Hai chị em tựa một lúc. Trần Kim Chiêu : “Tiểu Thánh Thượng trong cung đang tuyển một nhóm bạn học, cả nam lẫn nữ. Để với Điện hạ, xin thẳng cho Lan tỷ nhi một suất.”
Nghe , Trĩ Ngư lập tức kích động.
“Được ạ? Thật chị!”
Thấy em gái mừng rỡ nhảy cẫng lên, Trần Kim Chiêu , búng trán em: “Thật mà. Lo giữ gìn sức khỏe , cứ chờ Lan tỷ nhi nhà mang cáo mệnh về cho.”
Trĩ Ngư tươi như hoa, ôm chầm lấy tay Trần Kim Chiêu.
“Chị với em quá.”
“Không , lo cho em rầu ruột.”
“Hi hi, em mà, chị thương em nhất. Lại đây, em đ.ấ.m vai cho.”
“Đừng nhảy tưng tưng nữa, Lan tỷ nhi thấy bảo em đàng hoàng.”
“Nó thấy thì em bảo là chị dạy.”
Trần Kim Chiêu giơ tay định búng trán em, Trĩ Ngư khúc khích chạy .
Tiếng đùa của hai chị em vọng ngoài. Người bên ngoài thấy, cũng bất giác mỉm .
Mồng một Tết, năm Chiêu Hi thứ bảy, cả ngõ Vĩnh Ninh giăng đèn kết hoa.
Trần Kim Chiêu mặc bộ quan phục mới tinh, đẩy cửa bước .
Hai nhà đối diện cũng lúc mở cửa. Ba chắp tay chào , chúc tụng năm mới cát tường, phúc thọ an khang.
Sau đó, họ cùng lên xe ngựa, cung tham dự đại lễ mừng năm mới và dâng biểu chúc Tết Thánh Thượng.
Đương nhiên, đường khó tránh khỏi gặp xe ngựa của La Hành Chu.
Thế là hai cỗ xe ngựa bắt đầu màn rượt đuổi đường phố rộng, tranh từng tấc, ai nhường ai, phóng như bay về phía hoàng cung.
Hai đ.á.n.h xe mặt mũi căng thẳng, quất roi rát đến tóe lửa. Thời gian từ ngõ Vĩnh Ninh đến hoàng cung rút ngắn mất một nửa so với ngày thường.
Đến khi cung, lảo đảo vịn thành xe bước xuống, cả ba Trần Kim Chiêu đều thấy chân tay bủn rủn, hoa mắt chóng mặt, trời trăng gì nữa.
Thẩm Nghiên cẩn thận nhích gần Trần Kim Chiêu, thì thầm: “Triều Yến, là để Trung Khánh nhà đ.á.n.h xe .” Hắn nhỏ hết mức, như sợ kinh động đến Trường Canh tai thính bên .
Trần Kim Chiêu xoa vành mũ lệch, cũng thì thầm: “Đừng nữa, tai thính lắm.”
Thẩm Nghiên lập tức im bặt.
Lộc Hành Ngọc huých tay Trần Kim Chiêu, hiệu cho nàng La Hành Chu.
Trần Kim Chiêu sang, thấy bộ dạng lảo đảo t.h.ả.m hại của La Hành Chu, nhịn phì .
“Đáng đời!”
Lộc Hành Ngọc và Thẩm Nghiên cũng bật , chút nể nang bồi thêm một câu: “Đáng đời!”
Giờ Mẹo, đại lễ mừng năm mới bắt đầu.
Quảng trường điện Tuyên Trị trang nghiêm túc mục, văn võ bá quan xếp hàng chỉnh tề theo phẩm cấp.
Ba tiếng roi vang lên, trong tiếng lễ nhạc, Tiểu Thánh Thượng mặc miện phục đế vương cùng Nh·iếp Chính Vương mặc triều phục màu đỏ son bước thềm rồng. Tiểu Thánh Thượng , Nh·iếp Chính Vương theo hai bước. Khi đến thềm rồng, Nh·iếp Chính Vương lùi khỏi bệ cao, vị trí đầu tiên của hàng văn võ bá quan.
Lễ quan tuyên biểu mừng năm mới, Nh·iếp Chính Vương cùng bá quan cúi đầu lắng , đó đồng thanh hô vang: “Thánh Thượng vạn tuế”.
Trong hàng quan văn, Trần Kim Chiêu ngước Tiểu Thánh Thượng đang bệ rồng nhận lễ triều bái. Nàng Người dùng giọng trầm , bình tĩnh tuyên các chính sách mới của năm, từ dân sinh, đến quân đội, kinh tế, thứ đều rành mạch, đấy, vô cùng đĩnh đạc.
Phía chân trời ửng lên sắc trắng. Rất nhanh, tia nắng đầu tiên xuyên qua bầu trời, chiếu rọi mặt đất. Ánh vàng rực rỡ chiếu lên ngai vàng cửu ngũ, nhảy múa gương mặt non nớt mà vững chãi của Người, tựa như vầng dương mới, tràn ngập sức sống.
Người đầu hàng bá quan đầu , kịp lúc bắt gặp ánh mắt của nàng.
Cả hai mỉm . Ánh mắt họ trao , sự dịu dàng của tình bạn bao năm mưa gió, sự kỳ vọng vô hạn gửi gắm nơi hậu bối.
Họ đều tin chắc rằng, sự dẫn dắt của Tiểu Thánh Thượng, quốc triều sẽ đến một tương lai xán lạn hơn nữa.
Trần Kim Chiêu bất giác quanh. Bạn bè, đồng liêu, và những đồng hành cùng nàng đều ở đây. Đời , nàng vũ đài của triều đại , thực hiện khát vọng mà đây nàng từng dám nghĩ tới. Dù đường chông gai, trắc trở, nhưng kết quả thật viên mãn.
Tương lai sẽ , ai , nhưng nàng dự cảm, thứ sẽ càng hơn.
Nàng ngước vầng dương nhô lên khỏi đường chân trời. Ánh hồng rực rỡ xua tan màn sương đêm, mang ánh sáng và ấm cho mặt đất. Nhìn cảnh tượng tráng lệ , nàng mỉm , lòng dâng lên hy vọng vô bờ.
Chỉ nguyện non sông gấm vóc, tháng năm mãi tươi .
(Hết)