Thảm Họa Ập Đến: Ôm Kho Hàng Trăm Tỷ, Ta Tung Hoành Ngày Tận Thế - Chương 240: Lại có bão cát!

Cập nhật lúc: 2025-12-13 15:20:47
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Mọi cũng đừng nản lòng. Chúng dùng thiết điện tử, thì Khu trú ẩn Tây Nam và Kỳ Vô Quá dùng chắc? Họ cũng chẳng dùng ." Sở trưởng Lâm dù cũng xuất từ công tác tư tưởng, thấy tâm trạng chút sa sút, liền lập tức cổ vũ động viên.

"Hơn nữa, so với chúng , Khu trú ẩn Tây Nam cần thiết điện t.ử hơn chứ? Họ thí nghiệm cơ thể , đủ loại thí nghiệm cấm, cái nào mà rời xa thiết điện t.ử ?" Sở trưởng Lâm : "Chúng xe, cùng lắm là bộ. Họ mà xe, chỉ dựa đôi chân thì bao nhiêu nổi? Bên đó là núi thôi đấy!"

Vừa dứt lời, Mộc Cửu Nguyệt lập tức phấn chấn hẳn lên: " ! Chúng thực sự đối đầu, chắc thua! Cho dù biến dị mạnh mẽ, nhưng chúng dùng lượng áp đảo, đè cũng đè c.h.ế.t bọn chúng! Thể lực trâu bò đến cũng đỡ nổi tảng đá khổng lồ. Chúng dùng s.ú.n.g ống đạn d.ư.ợ.c thì học theo Tam Quốc, dùng nỏ Gia Cát! Chúng cũng cần đ.á.n.h trực diện, cứ tấn công từ xa!"

"Chính là đạo lý !" Lận Trăn cũng phản ứng : "Tuy đội ngũ hiện tại cơ bản đều dựa s.ú.n.g ống, nhưng tác chiến đơn binh vẫn luôn huấn luyện. Lát nữa về, sẽ tăng cường huấn luyện thể lực cho họ, chuyên tâm luyện tập chiến đấu bằng vũ khí lạnh!"

"Vậy chúng còn sợ gì chứ?" Vệ Liệt cũng cổ vũ : "Chúng đông , dùng sức cũng thể xây dựng nên khu trú ẩn mới!"

"Vậy chúng , cố lên!" Sở trưởng Lâm chìa tay .

Mộc Cửu Nguyệt là đầu tiên đặt tay lên, Lận Trăn và Vệ Liệt theo sát phía .

Bốn cùng dùng lực ấn xuống: "Cố lên! Không bao giờ nhận thua!"

Đội ngũ nhổ trại.

Trải qua sự tiêu hao của đại quân bọ cạp biến dị, dân của Căn cứ Bình Minh chỉ còn hơn năm mươi vạn .

Có một thương nặng thể chữa khỏi, dù cứu chữa thế nào vẫn t.ử vong.

Còn một chịu nổi đả kích lớn, tìm đến cái c.h.ế.t.

Cuối cùng thống kê quân , chỉ còn hơn năm mươi vạn một chút.

Nhìn thấy con , ba Sở trưởng Lâm, Lận Trăn và Vệ Liệt mới thực sự cảm nhận ý nghĩa câu "vòng loại trực tiếp mới chỉ bắt đầu" của Mộc Cửu Nguyệt.

Một đợt đào thải lấy gần mười vạn .

Tỷ lệ tổn thất thực sự quá cao.

, vàng thật sợ lửa.

Những sống sót đợt tấn công của bọ cạp biến dị , tâm trí trở nên kiên cường hơn nhiều, khả năng chịu đựng đả kích cũng tăng cường.

là trong họa phúc.

Ba ngày tiếp theo, thuận buồm xuôi gió, gặp động thực vật biến dị nào khác.

Tất nhiên khả năng là do họ vẫn khỏi địa bàn của bọ cạp biến dị, nên các loài động thực vật biến dị khác dám xâm phạm.

nhiều bọ cạp biến dị như , địa bàn tuyệt đối nhỏ.

Để sức khỏe lên đường, một ngày ba bữa, bữa nào cũng là cơm tẻ.

Tuy đến mức cho tất cả thịt ăn, nhưng ăn no thì tuyệt đối thành vấn đề.

Trẻ con trong căn cứ thậm chí mỗi ngày đều đảm bảo nửa quả trứng gà để bổ sung dinh dưỡng.

Đây là mạt thế đấy!

Làm những điều , thực sự chẳng mấy đội ngũ .

Do đó cảm giác quy thuộc của Căn cứ Bình Minh đặc biệt mạnh mẽ.

Mọi đều hiểu đạo lý môi hở răng lạnh, nên ai giở trò, tất cả đều chỉ huy nỗ lực việc.

Tất nhiên, lên đường cũng chỉ cắm đầu , mà thu gom vật tư.

Tuy bây giờ bên ngoài trọc lóc chẳng gì, nhưng những loài động thực vật biến dị thực sự thể ăn .

Bọn họ cứ đuổi theo động thực vật biến dị, vặt lông chúng.

Hôm nay, phát hiện một bãi sắn biến dị lớn, vội vàng về báo cho .

Mộc Cửu Nguyệt mấy hôm nay rảnh rỗi đến mốc meo, tin liền xách cuốc xẻng đào sắn biến dị.

Đám sắn biến dị khá ngốc nghếch, con tấn công chỉ chạy, tấn công con .

Thế thì chẳng con túm vặt trụi lông ?

Sắn lúc biến dị ăn , ngờ biến dị vẫn ăn .

Hơn nữa còn ngon.

Chẳng mấy chốc, đến đào sắn lên tới vài nghìn .

Sắn chúa thấy nhiều như , kêu gào một tiếng, rút chân từ trong cát sỏi , ba chân bốn cẳng chạy biến, mặc kệ sự sống c.h.ế.t của đám con dân.

Mọi ngẩn một chút, lập tức hoan hô, hú hét gia nhập đại quân đào sắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tham-hoa-ap-den-om-kho-hang-tram-ty-ta-tung-hoanh-ngay-tan-the/chuong-240-lai-co-bao-cat.html.]

Mộc Cửu Nguyệt điên cuồng vung liềm ở phía , chặt rạp phần mặt đất của cây sắn sang một bên, nhanh sẽ kéo cành lá phơi khô củi.

Sau đó một đám phía điên cuồng vung xẻng đào bới.

Rồi già và trẻ nhỏ xách giỏ theo nhặt nhạnh đủ kiểu.

Mọi đoàn kết hợp tác, hiệu suất cực cao.

Chưa đến một tiếng đồng hồ đào xong bãi sắn biến dị .

Nhìn đống sắn đầy đất , ai nấy đều vui sướng vô cùng.

"Tuyệt quá! Được mùa lớn !" Có reo hò: "Anh Cửu, hôm nay thêm món ?"

"Thêm món!" Mộc Cửu Nguyệt phất tay: "Tất cả đều thêm món!"

"Hú hú hú!" Mọi đều phấn khích hét lên.

Tuyền Lê

lúc , đột nhiên chỉ về hướng Tây Bắc kêu lên: "Mọi kìa, bão cát ?"

Mộc Cửu Nguyệt đầu , đồng t.ử co rút mạnh!

Mẹ kiếp.

là bão cát kèm theo lốc xoáy!

Họ từng trải qua một "Cửu long hút nước" biển, may mắn c.h.ế.t. Không ngờ lên bờ mấy ngày, gặp một nữa!

"Còn ngẩn đó gì? Chạy ! Tất cả về doanh trại!" Mộc Cửu Nguyệt hét lớn: "Dựng phòng thủ lên! Nhanh!"

"Còn thì ?" Mọi hỏi.

" là Căn cứ trưởng, tiên sĩ , bọc hậu cho !" Mộc Cửu Nguyệt đẩy mấy đứa trẻ về phía trả lời: "Đi mau! Đừng ở vướng chân !"

Mấy nghìn ào ào chạy hết.

Đồ đạc đất cũng chẳng màng lấy nữa.

Đồ tuy quan trọng, nhưng mạng còn quan trọng hơn.

Đống sắn vốn là của trời cho, mất cũng tiếc.

Mới là lạ.

Căn cứ trưởng Mộc Cửu , bảo họ vứt bỏ gánh nặng, chạy trốn là hết.

Họ đều theo Căn cứ trưởng!

Cho nên một ai trái lệnh, tất cả đều vắt chân lên cổ mà chạy.

Đợi họ chạy hết, Mộc Cửu Nguyệt giơ tay thu bộ sắn đầy đất gian.

Đào cũng đào , thể vứt lấy?

Đây là lương thực đấy!

Thu xong tất cả, Mộc Cửu Nguyệt cũng chạy theo đám đông về hướng doanh trại.

Mộc Cửu Nguyệt tuy cùng, nhưng tốc độ hề chậm, chỉ vài nhịp thở đuổi kịp đội ngũ.

Mắt thấy bão cát sắp đuổi kịp , mà cũng kịp về đến doanh trại.

Mộc Cửu Nguyệt đầu quanh tìm kiếm, đột nhiên thấy một cái khe núi.

Mộc Cửu Nguyệt hét lớn: "Ai kịp về doanh trại, chuyển hướng, theo khe núi trú ẩn! Nhanh!"

Ào ào hơn một nghìn , theo Mộc Cửu Nguyệt, lao đầu khe núi.

Chưa đợi họ nấp kỹ, trận bão cát rợp trời dậy đất ập xuống tối tăm mặt mũi.

Mỗi thành thục lấy khẩu trang thấm ướt đeo lên, dùng một tấm vải lớn trùm kín mặt, giống như chim cút, xổm ôm lấy thành một khối, sống c.h.ế.t kéo chặt lấy bên cạnh, đề phòng gió lớn thổi bay.

Mộc Cửu Nguyệt cũng ngoại lệ.

Cô một tay bám chặt vách đá, một tay giữ chặt một đứa bé tám chín tuổi, ấn nó lưng .

Dưới cơn bão cát, tầm quá ba mét.

Ai nấy đều bụi bặm đầy đầu, nhếch nhác vô cùng.

họ dám ngẩng đầu lên, vì lốc xoáy cũng tới !

Trong lòng đều cầu nguyện, mong lốc xoáy đừng lao về phía , ngàn vạn đừng lao về phía !

Loading...