Cha  đem tiền bán nhị tỷ tỷ mà mua lấy hai mươi mẫu ruộng nước cho nhà, nhưng  từng một lời hỏi han nhị tỷ tỷ sống thế nào.
Tam tỷ tỷ của  cũng coi như là  , gả cho một  mồ côi trong thôn.
Nhà tuy nghèo khó, nhưng   sức vóc. Tam tỷ phu là  hiền lành, chất phác. 
Hai phu thê quanh năm ngoài việc lo toan mấy mẫu ruộng cằn cỗi của nhà ,còn   việc  công cho nhà  đẻ.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Mỗi năm họ  việc vất vả như trâu ngựa, chẳng qua chỉ vì  mượn con bò nhà  đẻ để cày ruộng.
Vậy mà cha  và đệ đệ cùng em dâu  bao giờ đối xử  với họ dù chỉ một chút.
Năm  gả cho Hứa Lão Tam,  mới mười sáu tuổi.
Cha  vốn là kế toán trong một tiệm bạc ở thành, tích góp  chút tiền liền về quê, giao  công việc cho con trai.
 Hứa Lão Tam trộm tiền của chủ  ăn chơi trác táng,  còn  giả sổ sách.
Chủ tiệm phát hiện , định báo quan.
Cha   đích   cầu xin, bỏ  một  bạc lớn để bồi thường, chuyện mới  dàn xếp  thỏa.
Sau vụ đó,   ép  về quê cùng cha.
Chẳng ngờ cha  đổ bệnh  dậy nổi,  đến hai tháng thì qua đời.
Nhà họ Hứa vốn  hai nha  hầu hạ.
  khi Hứa Lão Tam gây họa, cha   tiêu hết bạc để giải quyết,  thêm tiền thuốc men, nhà  đủ sức nuôi nha  nữa.
Mẹ  liền bán họ ,  lấy  tiền đó để cưới thê tử cho .
Hứa gia  thiếu con dâu, thứ họ thiếu là một  đàn bà  thể sinh con.
Toàn bộ công việc trong nhà và ngoài ruộng đều do  một tay cáng đáng.
Hễ  con họ  gì   ý,  liền trở thành kẻ để họ trút giận.
Lúc   còn nhỏ, tính khí ngang bướng, luôn chống đối .
Mẹ  liền tìm đủ  lý do để hành hạ .
Hắn mang  bạc  vất vả kiếm  ném  kỹ viện,    mắng là do    giữ phu quân,   "đẻ trứng".
Cha    rõ  sống khổ sở thế nào, nhưng vẫn bảo   nhẫn nhịn.
Hứa Lão Tam hỏi xin tiền,    , thế là  đem bán luôn mười mẫu ruộng nước của nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tham-hao-hao/chuong-18.html.]
Ta cãi  với ,  liền đánh .
Nhẫn nhịn nhiều năm như , cuối cùng  cũng cầm gậy đánh trả.
Hắn  sớm  tửu sắc bào mòn, chỉ một gậy của   khiến  ngất xỉu.
Tỉnh dậy,  liền  ngay hưu thư bỏ .
Đến ngày  nhận  tờ hưu thư,  mới  tin, thì  ở chốn lầu xanh , Hứa Lão Tam   con với một ả đào. 
Hắn , chẳng qua chỉ là kiếm cớ để ruồng rẫy  mà thôi!
Hiếu thuận ư?
Thực lòng mà ,  hận cha   đến thấu xương.
Cùng là do một tay họ sinh , cớ  con trai  đáng giá ngàn vàng, còn phận con gái như    coi rẻ đến ?
Chẳng lẽ cha  sinh con    là để lo lắng, vun vén cho tương lai của chúng  ?
Hay là, việc họ sinh  những đứa con gái, cũng chỉ là để bán lấy chút tiền?
Họ nuôi  khôn lớn, chẳng qua cũng chỉ là để khi   thể  lụng, thì xem như  ân tình cũng  trả hết.
Ta vốn dĩ    trở  cái nơi địa ngục đó nữa, nhưng Tống Toàn  một mực đòi đến.
"Dù  cũng  đến  cho rõ ràng một , để   nếu   thì cũng  cần  qua  nữa!”
“ nếu như   cuộc sống của   hơn, bọn họ nhất định sẽ  đến  phiền đó!"
"Không cần lo lắng,    ở đây  mà!"
Trong phòng, Tống Toàn đang cùng cha   chuyện gì đó, còn  thì  bên bếp lửa sưởi ấm cùng hai đứa con.
Trời đông giá rét căm căm, dù  bên lò sưởi cũng chẳng thấy ấm áp hơn chút nào.
"Con rể Tống quả là   tài, xem  chuyến săn thu   thu hoạch  ít nhỉ?" Mẹ  lên tiếng hỏi.
Em dâu cũng  rời mắt khỏi , dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Thật lòng mà , gia cảnh nhà  cũng  đến nỗi nào, nhưng    keo kiệt, chẳng  chi tiêu gì, khiến cho cuộc sống trông  khổ sở.
Mỗi khi  ai hỏi bà dành dụm tiền bạc để  gì, bà đều  là để dành cho các cháu trai xây nhà, cưới thê tử.
"Mẹ  nghĩ nhiều !" Ta đáp  lời .
"Đến  mà con cũng    thật ?"   hỏi vặn.