Vừa thấy chị cả nấu canh củ cải, chút dầu mỡ nào...
Hay là nên bắt đầu tập luyện công phu từ kiếp ?
Chưa đến 4 tuổi, là thời điểm nhất để rèn luyện gân cốt. Hôm nay lên núi thấy nhiều con vật nhỏ, nếu bắt đầu luyện công từ bây giờ, đến năm lên núi bắt hai con thỏ gà rừng cũng khó.
Ừ, cách tệ, sẽ lén luyện công, cho nhà hiện tại.
Còn về ... thì để hẵng tính!
Đến lúc đó, hừ, mấy đứa nhóc như Tam Bảo, Tứ Bảo dám chọc , sẽ tự đánh , cần ai giúp đỡ!
cũng , hóa của Mã Tam Bảo là Mã thẩm, miệng hôm đó đôi mắt tam giác, miệng thiếu một chiếc răng cửa, xí đặc biệt, sẽ quên.
Cậu tưởng là nhân vật dữ dằn gì, hóa chỉ là kẻ to xác, đấu nổi với chị , thật là một kẻ vô dụng.
"Ọc ọc..."
Ôi bụng kêu nữa ...
Cậu đói quá...
À đúng , hôm qua chị cả còn bắt một con thỏ nữa, thể ăn thỏ!
Ăn thỏ thôi!
Tô Dụ mấp máy môi, nhanh như chớp xuống giường, mang giày chạy bếp.
Tô Dĩnh đang nhóm lửa bếp, canh củ cải sắp chín, cô định bỏ thêm chút bột ngô, thành món canh sệt để uống.
Khi cô đầu , thấy một nhóc lưng.
Tô Dĩnh : "Em gì?"
Tô Dụ hỏi: "Thỏ ?"
Tô Dĩnh: "..."
Hỏng , em trai cô vẫn nhớ chuyện !
Không lẽ nó còn nghĩ đến "thỏ đáng yêu, g.i.ế.c thỏ" chăng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-95.html.]
bây giờ? Con thỏ xám đó cô g.i.ế.c , thành thịt thỏ muối, treo lên trần nhà, ngay cả bộ da thỏ sờ thích hôm qua cũng xử lý xong, treo bên cạnh.
Giờ còn con thỏ đáng yêu, chỉ còn con thỏ khô để ăn thịt thôi!
Tô Dĩnh lúng túng : "Thỏ ..."
Làm đây, giờ cô dối thỏ chạy mất cũng kịp nữa, chứng cứ treo ngay trần nhà, chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy!
Thực nếu là hai ba hỏi, Tô Dĩnh sẽ khó xử thế .
Chủ yếu là em út, kiếp c.h.ế.t sớm, ăn thứ gì ngon.
Tô Dĩnh thực sự nỡ từ chối!
Tô Dụ chớp chớp mắt: "Ừm, thỏ."
Tô Dĩnh đành cứng rắn chỉ lên trần nhà nhưng mắt vẫn dán biểu cảm của em trai, sợ rằng giây tiếp theo nó sẽ .
Tô Dĩnh : "Thỏ ở đó, đầu cắt , là ..."
Là đấy, chị !
May mà điều Tô Dĩnh lo lắng xảy , em trai , ngược mắt sáng lên, môi mấp máy.
Tô Dụ chỉ con thỏ khô treo trần, rõ ràng: "Thỏ, ăn!"
Tô Dĩnh thở phào, hóa em trai nuôi thỏ mà là đói, chuyện dễ .
Tô Dĩnh giải thích: "Hôm nay ăn , sạch muối lên. Nếu muối, chị thể quyết định giết, nhưng muối , mất nhiều muối lắm, đồng ý ăn hôm nay , đợi đến Tết. Em đói ? Cơm sắp chín , chị lấy cho em hai viên kẹo nhé? Đợi đến ngày chúng lên huyện, đến đó sẽ bánh kẹo."
Tô Dụ hiểu, hôm nay ăn thịt thỏ nhưng thể ăn kẹo, điều quan trọng nhất là ngày họ sẽ lên huyện mua đồ ăn vặt!
Chị cả tiền, hôm đó chị nộp tiền trong túi vải của nhưng tiền bán nhẫn của Lưu Đại Xuyên thì chị nộp, hì hì hết.
Tiền đó là tiền riêng của chị, , thể ngăn chị mua đồ ăn!
Vì , Tô Dụ vui vẻ gật đầu.
Tô Dĩnh lấy chìa khóa mở tủ.
Nhà cô ngoài lương thực để hầm, còn những thứ quý như kẹo, gạo, đường, mỡ, đều khóa trong tủ, chủ yếu là để phòng chuột.