Lưu Lan Hương thật sự không quen bị nhiều người vây quanh như vậy, nhưng chuyện này liên quan đến danh dự của con mình, Lưu Lan Hương cắn răng không thể nhượng bộ.
Mặt Lưu Lan Hương đỏ bừng, cố gắng biện bạch: "Mã thẩm, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, con tôi không phải là loại trẻ vô cớ đánh người!"
Mã thẩm định mắng tiếp nhưng Tô Dĩnh và các em đã tới nơi.
Tô Dĩnh đứng chắn trước mặt Lưu Lan Hương, chống nạnh nói: "Mã thẩm, bà nhân lúc chúng tôi không ở nhà mà bắt nạt mẹ góa của chúng tôi à?"
Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ cũng vội chạy đến bên Lưu Lan Hương: "Mẹ!"
Lưu Lan Hương thấy các con, suýt nữa thì bật khóc.
Mã Tam Bảo nghe thấy Tô Dĩnh và các em về, ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy ánh mắt đầy sát khí của Đại Nha nhà họ Tô.
Mã Tam Bảo ấm ức muốn chết, vùng vẫy dưới tay mẹ mình: "Chuyện này thật sự không phải lỗi của tôi! Tôi không có mách lẻo! Là mẹ tôi tự nhìn ra rồi hỏi, tôi đã nói không phải lỗi của đám người chị Đại Nha rồi nhưng mẹ tôi không nghe!"
Mã Tam Bảo thật sự rất khổ sở, cậu ta đã nói với mấy đứa đàn em rồi, ai về nhà mách là con ch.ó nhưng mẹ cậu ta vẫn kéo cậu ta đi đòi công bằng, cậu ta không cãi lại mẹ mình, Mã Tam Bảo cảm thấy thật khổ! Sau này cậu ta làm sao làm đại ca? Cậu ta còn mặt mũi gì trước mấy đứa đàn em nữa! Hu hu hu, cậu ta muốn khóc quá!
Tô Dĩnh nghĩ ngợi vài giây là hiểu ra chuyện gì, chắc là Mã Tam Bảo về nhà, bị mẹ phát hiện, thằng bé kể hết sự tình nhưng Mã thẩm không quan tâm ai đúng ai sai, chỉ biết con mình không được thiệt thòi nên đến nhà đòi bồi thường.
Thật là ngang ngược, muốn lợi dụng tình huống này quá đi.
Tô Dĩnh đang đói bụng, không muốn mất thời gian với Mã thẩm, cô quyết định nhanh chóng giải quyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-91.html.]
Tô Dĩnh cười lạnh, hỏi Mã thẩm: "Mã thẩm, con trai bà đã nói không phải lỗi của chúng tôi, sao bà vẫn cứ đến đây làm loạn? Không phải là muốn lợi dụng chứ? Không phải đâu nhỉ? Ngay cả Mã Tam Bảo 8 tuổi cũng biết không nên làm thế, trời ạ, lẽ nào nhận thức của bà còn không bằng con trai 8 tuổi của mình?"
Tô Dĩnh so sánh nhận thức của Mã thẩm với Mã Tam Bảo 8 tuổi, đám đông xung quanh không nhịn được mà cười phá lên.
"Đúng thật, Tam Bảo đã nói không liên quan đến chị em nhà họ Tô mà Mã thẩm còn cứ làm khó Lưu Lan Hương, ai cũng biết Lưu Lan Hương miệng lưỡi vụng về, cãi nhau dễ bị thua thiệt!"
"Mã thẩm làm thế không đúng, trẻ con đánh nhau, người lớn xen vào làm gì, có chuyện gì lớn đâu, tôi thấy Tam Bảo vẫn khỏe mạnh mà!"
"Hừ, là đến lợi dụng chứ gì, nếu Lưu Lan Hương nhận sai, sau này chị em nhà Tô Dĩnh có nói không phải lỗi của họ cũng không giải thích được!"
Mã thẩm không ngờ cô nhóc này lại lanh mồm lanh miệng! Nhìn thấu cả ý đồ của bà ta!
Nhưng dù cả thế giới biết Mã thẩm sai, bà ta cũng không bao giờ thừa nhận, chỉ cần bà ta không thừa nhận, chỉ cần bà ta làm ầm lên thì không ai làm gì được bà ta!
Mã thẩm không quan tâm, dù sao con trai bà ta bị đánh, dù lý do là gì cũng phải bồi thường!
Mã thẩm buông tay khỏi cổ áo Mã Tam Bảo, định ngồi xuống đất nhưng Tô Dĩnh đâu để bà ta có cơ hội đó.
Tô Dĩnh hét lớn: "Tam Bảo à! chị Đại Nha hiểu em! Em có một người mẹ như vậy cũng khó sống lắm, không sao, chị biết mà, chị đều biết, chuyện này không phải lỗi của em, em hiểu rõ phải trái, chị sẽ giải thích cho mấy đứa em của em, chuyện này không phải lỗi của em, em yên tâm!"
Mã Tam Bảo nghe vậy, mắt rưng rưng, bịt miệng gật đầu lia lịa.
Vẫn là chị Đại Nha hiểu cậu ta nhất!
Mã Tam Bảo cũng hét lớn đáp lại người bạn tri kỷ vừa mới tìm được: "Chị Đại Nha thật tốt! Hu hu..."