Lư Đản vui mừng nói: "Wow! Ở đây mọc nhiều mộc nhĩ thế, Đại Nha chị giỏi quá!"
Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ đều tự hào.
Tô Dĩnh tự hào nói: "Đúng vậy, chị Đại Nha của các em không phải người thường, nhanh tay hái đi."
Thực ra chỗ này trong thôn có vài bà thím biết, nhưng nơi có đồ ăn như thế này, ai lại về thôn mà rêu rao khắp nơi, đó đều chỉ là chia sẻ lén lút với người nhà, đồ ăn chỉ có bấy nhiêu, nhiều người biết thì họ còn hái được gì?
Mộc nhĩ mùa thu giòn, từng cái mập mạp, mang về nhà có thể xào, làm gỏi hoặc phơi khô để nấu canh vào mùa đông, đều rất ngon.
Khi năm đứa trẻ chơi chán, xuống núi về nhà thì đã giữa chiều, nếu về muộn một chút là có thể đến bữa tối rồi.
Vào thôn, năm đứa kiểm tra lẫn nhau xem giỏ của ai có bị hở không, chúng giấu hạt dẻ và vỏ gai xuống đáy giỏ, phía trên là mộc nhĩ và nấm, trên cùng đặt vài cành củi khô.
Tô Dĩnh trả lại dây nylon của Tô nhị bá cho Lư Đản: "Ngày mai chúng ta còn đi tắm nữa, bảo nhị bá mang chút đồ ăn, hiếm khi được đi tắm, chúng ta có thể ngâm lâu một chút, giải mệt."
Lư Đản gãi đầu, đột nhiên nhớ ra một việc, nói: "Chị Đại Nha, chị gái em nói muốn làm giày cho các chị, bảo em hỏi chân các chị cỡ bao nhiêu."
Tối qua Tô Dĩnh đưa cho Tô nhị bá một đống vải vụn, đều là màu tươi sáng, trong đó có mấy mảnh màu đỏ, Tô nhị đại nương thấy áy náy, vì lúc này đó là một món quà khá nặng, thời buổi này nhà họ hàng cưới hỏi, tặng một đôi khăn gối đỏ đã là rất thể diện rồi, mà đống vải vụn Tô Dĩnh đưa tới tuy làm khăn gối thì nhỏ một chút nhưng làm mặt giày, ghép lại làm cặp sách, làm quần áo đều hoàn toàn được.
Nên Tô Hương Tú thương lượng với Tô nhị đại nương, nhà chú ba Tô có bốn đứa nhỏ nhưng chỉ có một mình Lưu Lan Hương, chi bằng nhân dịp Tết, làm cho bốn đứa mỗi đứa một đôi giày, khâu đế giày là tốn sức nhất, như vậy cũng giúp Lưu Lan Hương đỡ đi không ít việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-90.html.]
Đương nhiên Tô Dĩnh hiểu ý của chị Hương Tú, đúng lúc cô còn nhỏ, sức tay không đủ, giúp mẹ Lưu Lan Hương khâu đế giày thật sự hơi khó, nhưng mặt giày thì không cần nhà nhị bá phải làm.
Nên sau khi nói cỡ chân của bốn chị em xong, Tô Dĩnh lại bảo Lư Đản: "Em nói với chị Hương Tú, chỉ cần làm đế giày thôi, mẹ chị một mình thật sự không làm xuể nhưng mặt giày thì không cần, tối qua chị còn thấy mẹ chị cắt mặt giày rồi."
Lư Đản gật đầu nói: "Được, cứ để em lo."
Nói xong thì họ đã đến ngã rẽ về nhà Tô Dĩnh. Nhà của Tô Dĩnh là căn được xây muộn nhất trong ba anh em nhà họ Tô, cũng là căn gần núi sau nhất. Lư Đản đang định chào tạm biệt Tô Dĩnh và các em thì phát hiện ra điều bất thường phía trước.
Lư Đản chỉ vào phía xa nói: "Ơ? Chị Đại Nha, sao nhà chị lại có nhiều người tụ tập thế kia?"
Tô Dĩnh và các em nhìn theo, quả nhiên là vậy!
Nhưng nhà cô vừa mất cha, người ta thường tránh xa nhà cô, sợ xui xẻo, sao giờ lại tụ tập trước cổng nhà cô thế này?
Lư Đản cũng quên luôn việc về nhà, vội vã chạy theo Tô Dĩnh và các em.
Mấy người đến trước cổng nhà Tô Dĩnh, luồn qua đám đông thì thấy, chẳng phải là Mã Tam Bảo và Mã thẩm sao?
Mã thẩm đang túm cổ áo Mã Tam Bảo mắng, còn Mã Tam Bảo thì cúi gằm mặt, không dám nói lời nào, mà người bị mắng chính là mẹ của mấy chị em Tô Dĩnh, Lưu Lan Hương. Mọi người xung quanh tạm thời không phân biệt được đúng sai, chỉ đứng xem náo nhiệt và chỉ trỏ về phía Lưu Lan Hương.
Có lẽ Mã thẩm đã đến được một lúc rồi, bà ta chỉ vào Lưu Lan Hương rồi nói: "Cô nói không phải là không phải à? Vậy mặt con trai tôi ai làm? Nói đi! Cô nói đi!"