"Phục rồi, phục rồi! Chúng em đều phục rồi!"
"Chúng em phục chị cả!"
"Thật sự phục rồi! Chúng em thật sự phục rồi!"
Tô Dĩnh gật đầu, thầm nghĩ mấy đứa này cũng biết điều phết. Hừ, sớm như thế này chẳng phải xong rồi sao, cứ phải ép cô ra tay!
Tô Dĩnh chỉ vào hai đứa em trai Tô Thành và Tô Dụ phía sau: "Xin lỗi hai em trai của tao, chân thành vào!"
Mã Tam Bảo dứt khoát nói: "Xin lỗi! Tao không nên gọi tụi mày là đồ nhát gan và thằng ngốc!"
Mấy đứa nhỏ theo cậu ta cũng hét lên: "Xin lỗi! Chúng tao sai rồi!"
Anh ba Tô Thành nghe xong, gãi đầu ngập ngừng: "Ừ, vậy, vậy tao tha lỗi cho bọn mày trước, nhưng lần sau không được nói tao nữa, cũng không được mắng em tao! Em tao không ngốc đâu, chỉ là phản ứng chậm thôi!"
Hù c.h.ế.t mình rồi, chị mình giỏi đánh người quá!
Tô Dụ: "..."
Cảm ơn anh nhé!
Tô Dụ vẫn duy trì hình tượng: "Không mắng nữa!"
Đánh cũng đã đánh rồi, xin lỗi cũng đã xin lỗi xong, Tô Dĩnh phất tay: "Được rồi, lần sau cẩn thận một chút, cút đi!"
Mã Tam Bảo vội vàng đứng dậy từ gốc cây, cúi đầu gật gù: "Vâng vâng, chúng em đi ngay, đi ngay!"
"Đợi đã!" Tô Dĩnh đột nhiên nhớ đến mẹ của Mã Tam Bảo, Mã thẩm.
Mặc dù bọn trẻ trong thôn ra ngoài đánh nhau, thua rồi về nhà gọi anh chị em ra đánh lại là chuyện thường tình, nhưng bọn chúng thường không kể cho cha mẹ nghe. Chuyện của bọn trẻ thì tự chúng giải quyết với nhau, nếu có chuyện gì cũng kể cho cha mẹ thì sẽ bị bạn bè cô lập, không đứa nào muốn chơi với kẻ mách lẻo.
Hơn nữa người lớn thường không muốn can thiệp vào chuyện của bọn trẻ, một là vì chúng còn nhỏ, dù đánh nhau cũng không có gì nghiêm trọng, hai là hôm nay chúng đánh nhau khóc lóc nhưng ngày mai lại vui vẻ chơi với nhau như chưa có gì xảy ra, chẳng có gì chắc chắn cả, cha mẹ mà can thiệp thì lại dễ gây rắc rối.
Nhưng mà Mã thẩm không phải người bình thường! Đó là một bà già không có não, làm gì cũng tùy hứng, lại còn hay chiếm lợi, không thể không đề phòng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-83.html.]
Tô Dĩnh liếc mắt hỏi: "Mã Tam Bảo, mày không định về nhà mách mẹ mày đấy chứ?"
Cô không sợ Mã thẩm nhưng bây giờ ở nhà chỉ có mẹ Lưu Lan Hương ở một mình, cô sợ mẹ cô không đỡ nổi!
Mã Tam Bảo đập n.g.ự.c nói: "Sao có thể chứ? Mã Tam Bảo em không phải người như vậy! Ai về nhà mách lẻo là chó con! Chị cả cứ yên tâm!"
Mã Tam Bảo còn quay lại dặn đám đàn em: "Bọn mày về nhà cũng không được nói gì đấy!"
Mấy đàn em lập tức nói: "Đúng vậy, đúng vậy, không nói, chúng em chắc chắn sẽ không nói!"
Chủ yếu là Mã Tam Bảo là người bị đánh nhiều nhất, cậu ta còn không nghĩ đến chuyện mách lẻo thì người khác càng không cần thiết. Trẻ con trong thôn này, chuyện té ngã đánh nhau quá thường rồi, có gì to tát đâu.
Tô Dĩnh nhìn dáng vẻ của Mã Tam Bảo không giống nói dối mới phất tay: "Biết điều thì đi đi!"
Mấy đứa trẻ mới "A ui" kêu la chạy đi.
Đợi đến khi đám tàn quân chạy xa, anh hai Tô Mậu vội vàng tới nịnh nọt: "Chị oai quá, chị vừa rồi đá phát ngã ngay Mã béo heo! Chị đá thế nào dạy em với, dạy em với!"
Tô Dĩnh lập tức đánh vào m.ô.n.g Tô Mậu: "Ngồi yên đi, chị nói cho em biết, có chị ở đây, chị nói được đánh thì em mới được đánh, chị không có ở đây mà em thử đánh một cái xem? Chân em sẽ bị đánh què!"
Anh hai Tô Mậu ôm m.ô.n.g kêu "A ui", sao chị lại có tiêu chuẩn kép vậy chứ!
Tô Dĩnh cau mày: "Bớt nói linh tinh, biết chưa?"
Anh hai Tô Mậu lập tức thét lên: "Biết rồi!"
Tô lão thái thái nhìn chằm chằm ba đứa em còn lại, biểu cảm rất nghiêm túc: "Mấy đứa nữa, đều biết chưa?"
Lư Đản vốn là người hiểu biết nhất, ừm, điểm này giống Tô nhị bá, anh ta đáp lời đầu tiên: "Biết rồi, chị cả!"
Anh ba Tô Thành ngoan ngoãn nói: "Biết rồi, chị!"
Em út Tô Dụ tiếp tục làm biếng: "Biết!"
Lúc này chị cả mới thở phào, Tô Dĩnh nói: "Được rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi!"