Lư Đản cũng có ý thức rõ về giới hạn này của chị cả, lập tức đáp theo anh hai Tô Mậu: "Biết rồi!"
Tô Dĩnh nghe xong hài lòng gật đầu, cô quay đầu lại, ánh mắt quét qua em ba Tô Thành và em út Tô Dụ đang ngoan ngoãn leo núi.
Tuy rằng em ba Tô Thành chắc là không có gan này, mà em út Tô Dụ cũng còn quá nhỏ, đi đến giờ đã bắt đầu thở hổn hển rồi, chắc chắn càng không thể chạy xa thế này, nhưng đề phòng vẫn hơn, Tô Dĩnh vẫn xác nhận lại với hai người họ: "Hai đứa cũng theo tiêu chuẩn này, biết chưa?"
Anh ba Tô Thành 5 tuổi lau mồ hôi trên trán, hai má đỏ bừng, cũng lập tức lớn tiếng đáp: "Biết rồi!"
Tô Dụ không nói gì, cậu mệt muốn c.h.ế.t rồi, chuyện sáng nay ở nhà bị cho ăn ít hơn nửa củ khoai nướng cậu vẫn còn thấy khó chịu. Hu hu hu, rõ ràng tối qua cậu không bị tiêu chảy nữa, tại sao lại phải ăn ít chứ!
Thật tức c.h.ế.t mất!
Tô Dụ giận dỗi, giả câm giả điếc không muốn trả lời.
Tô Dĩnh đợi mãi không nghe thấy tiếng đáp bèn nhìn Tô Dụ bằng ánh mắt sắc lẹm: "Em út, biết chưa?"
Tô Dụ lập tức trả lời: "Biết!"
Tô Dụ: "..."
Haizz, tất cả là do cơ thể tự chủ mở miệng thôi, cậu vốn không muốn trả lời mà!
Thực ra vừa rồi Tô Dĩnh đã định bế Tô Dụ đi, Tô Dụ chưa từng tự leo núi xa như vậy, không biết có chịu nổi không nhưng Tô Dĩnh lại nhớ lời thần y Lưu lão đầu nói, bảo cô để em trai tập luyện nhiều trên núi, dưới sông, kết hợp với dinh dưỡng thì cơ thể mới khỏe mạnh được nên Tô Dĩnh định chờ Tô Dụ tự nói không đi nổi nữa mới ra tay, không ngờ cậu nhóc này lại khá kiên cường, đi lâu thế rồi mà vẫn chưa nói mệt!
Tô Dĩnh đâu biết Tô Dụ đang giận dỗi. Ừm, giận chuyện sáng nay ăn ít nửa củ khoai nướng.
Nhưng có lẽ cú sốc tâm lý vì mất củ khoai nướng quá nghiêm trọng khiến Tô Dụ tức đến mức quên mất rằng "Cậu không nói mệt, cuối cùng người mệt vẫn là cậu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-79.html.]
Vậy nên người tức giận dễ bị hóa ngốc.
Đi thêm một lát, năm đứa trẻ đã lên đến đỉnh ngọn núi thứ hai, vượt qua một thung lũng nữa là đến chỗ cây hạt dẻ.
Tô Dĩnh tạm dừng lại, bắt đầu đi lại xung quanh quan sát địa hình, chỗ em ba Tô Thành ngã xuống chắc là ở ngọn núi phía bên trái, chờ lát nữa về có thể rẽ qua đó.
Nhưng đột nhiên, trong tầm mắt của Tô Dĩnh xuất hiện mấy bóng dáng nhỏ bé lén lút!
Tô Dĩnh: "..."
Tô Dĩnh bất ngờ quay đầu lại, chỉ tay về phía đó, miệng hét to: "Hây! Tiểu tặc, chạy đâu!"
Tô Dụ: "..."
Không phải chứ, chị lại diễn kịch rồi?
Tô Dĩnh tức muốn chết, ha, thật là, thật là, Tô lão thái thái cô mà không phát hiện ra, mấy tiểu tặc này đã bám theo sau từ lâu rồi! Thật mất uy danh của cô mà!
Những đứa trẻ bám theo chị em cô là do Mã Tam Bảo dẫn đầu.
Bọn chúng vốn đang chơi ở chân núi phía sau, thấy mấy chị em nhà họ Tô đột nhiên cùng đeo giỏ trúc lên núi, nhìn dáng vẻ này rõ ràng là phát hiện thứ gì tốt, không thì không cần phải vào trong núi!
Thế thì còn chờ gì nữa? Chắc chắn là có đồ ăn rồi! Mấy đứa lập tức lén lút bám theo.
Thực ra mấy đứa trẻ này đều không quá 8 tuổi, chiều cao cũng không lớn, vốn dĩ ẩn nấp rất kĩ nhưng không ngờ chỗ có đồ ăn lại xa thế này, chúng đã theo nửa tiếng rồi mà vẫn chưa tới! Có mấy đứa nhỏ tuổi hơn không chịu nổi, lúc nãy lẩn tránh chậm một chút nên bị Tô Dĩnh phát hiện.
Khu vực chân núi phía sau gần như là sân chơi và nơi làm việc của tất cả bọn trẻ trong thôn, bây giờ không phải mùa bận rộn, bọn trẻ cũng không cần ra đồng nhặt lúa, mọi người hoặc là đi cắt cỏ cho lợn hoặc đi hái rau dại, bắt giun cho gà ở nhà, ở đó có thể gặp được bọn trẻ cùng thôn là chuyện đương nhiên.