Cha của Lư Đản là Tô nhị bá, Lư Đản là con trai út của Tô nhị bá, năm nay 8 tuổi. Trên Lư Đản còn có một anh trai và một chị gái, anh trai là Tô Mưu, 20 tuổi, con trai trưởng của Tô nhị bá, năm ngoái kết hôn, vợ đang mang thai đứa cháu nội đầu tiên của Tô nhị bá. Chị gái là Tô Hương Tú, tháng sau sẽ xem mắt.
À, thật ra Lư Đản có tên thật là Tô Hữu nhưng trong nhà không ai gọi cả.
Tô Dĩnh hỏi: "Lư Đản, em mang dây nilon của nhị bá chưa?"
Lư Đản gật đầu rồi cho Tô Dĩnh xem trong gùi: "Mang rồi."
Sợi dây nilon của Tô nhị bá là do một lần đi huyện làm việc cho đại đội, tình cờ giúp đỡ một người lính của đoàn xây dựng biên giới, sau đó người ta cảm ơn và tặng ông. Đây là vùng biên giới, có đoàn xây dựng đóng quân lâu dài, người lính mà Tô nhị bá giúp sau này thăng chức thành đoàn trưởng, phụ trách tổ chức săn b.ắ.n tập thể với dân địa phương.
Nhờ mối quan hệ của Tô nhị bá, mỗi năm chiến sĩ phân cho thôn đều là những người khỏe mạnh, mỗi người có thể đánh được ba người, thu hoạch săn b.ắ.n cũng rất phong phú. Chính vì vậy mặc dù sau này trong thôn có nhiều học sinh cấp hai cấp ba nhưng không ai thay thế được vị trí kế toán đại đội của Tô nhị bá chỉ học hết tiểu học.
Chỉ là... Tô nhị bá nhìn bình thường nhưng rất lợi hại.
Sau khi Lư Đản khoe xong sợi dây, hỏi Tô Dĩnh: "Chị Đại Nha, chị cần sợi dây này làm gì thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-77.html.]
Sợi dây nilon của Tô nhị bá là quân dụng chính hãng, rất chắc chắn, chất lượng cực tốt, đủ sức bảo vệ một người lớn leo xuống vách núi.
Tô Dĩnh dùng sợi dây nhà nhị bá là để lát nữa tiện tay chặt luôn cây ăn quả khiến em ba Tô Thành ngã xuống vách núi vào hai năm sau. Trong gùi của cô còn mang theo rìu, định đến lúc đó sẽ dùng.
Thật ra cho đến bây giờ Tô Dĩnh cũng không biết tại sao lúc đó em ba Tô Thành lại phải đến chỗ nguy hiểm như thế để hái quả. Theo lý mà nói, với tính cách của Tô Thành, không thể tự ý làm việc nguy hiểm như vậy, chắc chắn phải có ai đó xúi giục. Nhưng rất tiếc ở kiếp trước, đến cuối cùng Tô Dĩnh cũng không hỏi được câu trả lời từ miệng Tô Thành.
Nhưng bất kể vì lý do gì, cô phải chặt đứt cái cây c.h.ế.t tiệt đó trước để không còn quả nữa, một lần giải quyết triệt để.
Tô Dĩnh lấy sợi dây cho vào gùi của mình, vừa đi vừa nói với Lư Đản: "Lư Đản, vốn dĩ cây hạt dẻ này là em phát hiện, em chỉ nói với em hai, dù có chia hạt dẻ thì em cũng phải được phần nhiều. Nhưng hôm nay chị cần dùng sợi dây nilon của nhà em nên nhà chị đi thêm mấy người, nhưng hạt dẻ vẫn chia đôi, em thấy được không?"
Lư Đản 8 tuổi, anh hai Tô Mậu 7 tuổi, hai người tuổi gần nhau, lại là anh em họ, trong thôn chơi thân nhất, làm gì cũng thích cùng nhau.
Nhưng anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng huống chi là anh em họ, dù mối quan hệ có tốt đến đâu nhưng liên quan đến đồ ăn thì đó là chuyện lớn nhất, Tô Dĩnh quen tính trước chia lợi ích rõ ràng để tránh sau này vì chuyện nhỏ mà gây mâu thuẫn giữa họ hàng thì không đáng.
Nhà Tô Dĩnh có bốn người, dù Tô Dụ chỉ là đếm cho đủ nhưng vẫn giúp được việc gì đó, trên cây hạt dẻ không ít hạt, người nhiều chắc chắn làm nhanh hơn, tỉ lệ người của hai nhà là ba rưỡi so với một, nửa người chắc chắn là Tô Dụ, nhưng đến lúc chia hạt dẻ vẫn là một nửa mỗi nhà, tức là Lư Đản làm ít hơn nhưng Tô Dĩnh lại dùng dây của Lư Đản nên tính thế là hợp lý.
Còn việc Lư Đản nói với Tô Mậu về cây hạt dẻ, việc này không cần tính toán quá rõ vì hai nhà từ trước đến nay đều như vậy, ở sau núi phát hiện gì đều thông báo cho nhau.