Bữa tiệc đêm giao thừa thời đó, nếu nhà ba thế hệ cùng chung sống cũng chỉ có khoảng nửa cân thịt heo được thái mỏng, mỗi người có một hai miếng trong bát đã là tốt lắm rồi.
Còn những lúc khác muốn ăn thịt? Mơ đi.
Dù là thôn Thanh Sơn nghèo khó nhưng nhờ gần núi, người ta thường nói gần núi ăn núi nên ngay cả những năm 60 đói kém, số người c.h.ế.t đói cũng ít hơn nơi khác.
Đến mùa lạnh hơn, họ còn có thể đi săn cùng binh lính biên phòng, lúc đó mỗi nhà có thể chia vài cân thịt, là lúc duy nhất trong năm cả thôn được ăn thịt.
Với tình hình như vậy, không có gì ngạc nhiên khi mấy đứa trẻ nhà họ Tô tranh nhau ăn.
Tại bàn ăn, Lưu Lan Hương không muốn chạm đũa vào bát tóp mỡ, Tô Dĩnh vừa ăn vừa gắp tóp mỡ vào bát mẹ.
Tô Dĩnh không cần suy nghĩ, gắp xong lại dọa: "Mẹ không ăn, con sẽ ném vào hố phân đó!"
Lưu Lan Hương: "..."
Đúng là đứa trẻ hư!
Nhưng Lưu Lan Hương lại thích bị ép buộc như vậy, nếu khuyên ngon ngọt bà sẽ không ăn, nhưng bị Tô Dĩnh ép, bà lại ăn thấy yên tâm.
Dù sao nếu không ăn, Tô Dĩnh thật sự sẽ ném thức ăn vào hố phân, thà để vào bụng còn hơn!
Đừng nhìn một bàn đầy thức ăn mà tưởng nhiều, ngoài tóp mỡ ra, tất cả đều bị ăn sạch.
Tóp mỡ không phải không ăn hết mà là muốn để dành cho vài bữa tiếp theo, món ngon thế này mà ăn hết một lần thì phí quá.
Ăn xong, Tô Dĩnh cùng các em thu dọn bát đĩa vào bếp, ngay cả Tô Dụ cũng nấc cục, giúp cầm năm đôi đũa.
Tô Dụ không ngờ, không thể ngờ rằng có ngày mình lại ăn no căng từ những món ăn dân dã này.
Phải biết rằng kiếp trước suốt ba mươi năm, cậu chưa từng ăn thịt heo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-71.html.]
Ở nơi cậu từng sống, quý tộc không ăn thịt heo, vì không khử mùi thì rất hôi, còn khử mùi rồi thì giống như ăn thịt thiến (công công).
Tô Dụ cũng có vài đứa em trai khác mẹ không nhịn được tò mò thử qua, nhưng Tô Dụ thì chưa bao giờ dám thử. Bên cạnh cậu toàn là hoạn quan, nếu ăn thịt heo thiến, cậu cảm thấy mình không còn là người nữa.
Nhưng lúc này, Tô Dụ hối hận rồi.
Mẹ nó, muốn quay lại ăn cả chuồng heo! Thật thơm quá! Sao lại ngon đến vậy? Chị gái cậu có biết phép thuật nấu ăn không vậy?
Người ăn no thì dễ buồn ngủ, sau khi Tô Dĩnh rửa sạch bát đĩa bằng nước nóng trong nồi, cô lười không lau khô mà trực tiếp lên giường ngủ.
Đừng nói Tô Dĩnh, ngay cả Lưu Lan Hương cũng mơ màng, không nhịn được ợ một cái, vẫn còn mùi thịt heo.
Không lâu sau, trong năm người đã có bốn người phát ra tiếng ngáy nhỏ như heo con.
Sáng sớm hôm sau, rõ ràng cả nhà đều dậy muộn.
Lưu Lan Hương bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa từ bên ngoài của Tôn đại nương.
Lưu Lan Hương vội mặc áo đi ra mở cửa, thấy trên mặt Tôn đại nương đầy vẻ niềm nở: "Lan Hương đại muội tử, cho tôi mượn hai cây hành nhé, nhà tôi vừa hết hành rồi!"
Vài cây hành thôi, không cần phải ra vườn rau, ngay góc tường sau nhà đã trồng rồi.
Lưu Lan Hương không nghĩ ngợi mà nói: "Được, chị chờ chút nhé, tôi đi nhổ ngay đây."
Tôn đại nương gật đầu: "Ừ, tôi đứng đây đợi."
Lưu Lan Hương vừa cài nút áo bông vừa đi ra sau vườn, Tô Dĩnh nhìn qua khe cửa sổ, thấy mẹ đi rồi, lập tức chạy ra ngoài.
Tô Dĩnh đứng ở cửa, chắn tầm nhìn vào trong sân. Ồ, tất nhiên là cô không đủ cao để chắn hết.
Tô Dĩnh cười tươi: "Tôn đại nương, nhà bác còn gừng không? Hôm qua nhà cháu nấu canh vừa hết sạch, nhà bác trồng gừng tốt nhất, mười dặm tám thôn đều không ai trồng gừng giỏi như nhà bác, bác cho cháu mượn hai củ được không?"
Tôn đại nương vốn là người thích chiếm lợi nhỏ, hôm nay nói là mượn hành nhưng thực chất là xin, đã xin thì không trả lại, nếu đi đòi lại thì trở thành người tính toán, không đoàn kết. Nếu là người mặt dày thì cũng chẳng sao, cùng lắm là cãi nhau một trận, nhưng Lưu Lan Hương lại là người trọng danh dự, không thể mở miệng đòi lại, cuối cùng thành ra Tôn đại nương thường xuyên chiếm lợi của nhà Tô Dĩnh.