Tô Dĩnh gọi mẹ dọn hết vải vóc trên bàn đi, không thì chút nữa dầu mỡ dính vào hết rồi cô bê tô tóp mỡ đầy vào nhà.
Sau đó là bánh ngô nướng, dưa muối thái nhỏ, canh su hào và cải thảo xanh mướt, đóng chặt cửa chính nhà tránh mùi bay sang nhà hàng xóm, xong!
Lúc này Lưu Lan Hương đã dọn hết vải vóc và kéo, Tô Mậu cũng bị mùi thơm của tóp mỡ đánh thức.
Tô Mậu ngẩng đầu nhìn. Trời ơi, bàn đầy món ngon, đây... đây là nhà anh sao?
Tô Mậu đứng dậy nhảy lên giường: "Tóp mỡ, tóp mỡ! Oh oh, có tóp mỡ để ăn rồi!"
Tô Dĩnh nhắc em: "Em nhỏ tiếng thôi, gọi to thế là muốn cả xóm đến nhà mình ăn cùng à?"
Cả xóm đến nhà anh ăn ngon? Không được!
Tô Mậu vội bịt miệng lại, không ai được tranh tóp mỡ với anh! Lần trước nhà anh ăn tóp mỡ là năm ngoái rồi!
Tô Thành đã bị tiếng la của anh hai đánh thức ngồi dậy, dùng nắm tay nhỏ dụi dụi mắt, mở mắt ra nhìn xung quanh, dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì.
Nhưng rất nhanh mùi thơm nồng của tóp mỡ len vào mũi Tô Thành, Tô Thành hít mũi, miệng nở nụ cười, nhanh chóng cùng anh hai đi giày xuống đất, ngồi vào bàn.
Cả nhà đều thức dậy, chỉ còn Tô Dụ vẫn ngủ, Tô Dĩnh nghịch ngợm không gọi em dậy mà dùng đũa kẹp một miếng tóp mỡ đưa lên gần mũi Tô Dụ rồi đung đưa.
Rất nhanh, miệng Tô Dụ bắt đầu chóp chép, rồi Tô Dĩnh đưa đũa sang trái, Tô Dụ nhắm mắt quay đầu sang trái, Tô Dĩnh đưa đũa sang phải, Tô Dụ cũng quay đầu theo sang phải, cả nhà thấy cảnh con mèo nhỏ tham ăn này đều cười phá lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-70.html.]
Cuối cùng cơn buồn ngủ cũng không thắng nổi sự thèm ăn, Tô Dụ mở mắt, lập tức há miệng cắn lấy miếng tóp mỡ trên đũa.
Cậu không biết đây là món gì, trước giờ chưa từng ăn nhưng giòn tan, bên trong còn có dầu, càng nhai càng thơm? Đây là món gì mà ngon quá vậy!
Lần này Tô Dụ không cần ai gọi, nhanh chóng tự đi giày, xuống đất, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn.
Tô Dĩnh đã múc canh vào bát cho mọi người, chia đũa xong xuôi rồi nhìn mẹ Lưu Lan Hương: "Mẹ, chúng ta ăn thôi?"
Lưu Lan Hương đập đùi một cái: "Ăn thôi!"
Tiếng nói của Lưu Lan Hương như thả ra ngàn quân vạn mã, bàn ăn nhà Tô lão tam lập tức trở thành hiện trường trình diễn thuật biến mất đồ ăn nhanh chóng.
Tô Dĩnh nhìn cảnh tất bật nãy giờ nhưng thực ra chỉ mới khoảng 1 giờ sáng, cách bữa tối khoảng sáu bảy tiếng. Dạo gần đây vừa mới nhận được gạo, Lưu Lan Hương nấu ăn không quá kiệm kẹo, luôn làm dư chút để các con có thể ăn no. Nhưng lúc này bốn đứa nhỏ ngồi vào bàn ăn mà như giành giật.
Điều này cũng dễ hiểu, phần lớn những người dân nghèo khổ, bất kể thành thị hay nông thôn, bụng dạ lúc nào cũng trống rỗng, mỗi ngày chỉ hai bữa, chỉ có chút tinh bột và nhiều chất xơ, nói thật ăn xong chưa được hai tiếng là lại đói.
Tại sao người ta muốn ngủ sớm? Ngoài tiết kiệm dầu đèn còn vì khi ngủ, bụng không cảm thấy đói.
Sợ nhất là nửa đêm thức dậy đi vệ sinh, càng đi bụng càng trống, gió lạnh thổi qua, adrenaline và glucagon tiết ra càng làm cho cơn đói tăng lên. Lúc đó về giường còn ngủ được sao? Chỉ nằm đó mở mắt chờ trời sáng thôi.
Khó khăn lắm mới đến sáng, bữa sáng lại là một bát cháo ngô với lá rau, phải chống đỡ cả ngày đến tối lại có một bữa tương tự. Nếu vào mùa vụ, buổi trưa mới có thêm bữa khô, không thì chỉ có hai bữa lót dạ qua ngày.
Lặp đi lặp lại, người ta gầy như châu chấu trong đồng, khuỷu tay và đầu gối gồ ghề, chỉ có một lớp da bọc ngoài, người gầy mắt lồi lại không có muối iot nên nhiều người mắc bệnh bướu cổ.
Như bữa khuya hôm nay của nhà họ Tô thực sự còn hơn cả bữa tiệc đêm giao thừa của nhiều nhà khác.