Tô nhị bá nước mắt nước mũi lòng thòng ngẩng đầu, giọng buồn bã và oan ức: "Có phải cháu đã đi chợ đen không? Sao nãy không nói, đừng tưởng qua mặt được nhị bá! Hơn nữa nhị bá đang đau buồn thế này, cháu lại còn nghĩ đến chuyện lên núi hái hạt dẻ với Lư Đản!"
Tô Dĩnh: "..."
Trời, đầu óc của nhị bá quay nhanh thật đấy, không ngạc nhiên sao nhị bá làm kế toán đội!
Tô Dĩnh không muốn nghe nhị bá của cô lải nhải nữa, kiếp trước cô đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi. Đặc biệt là khi nhị bá cô càng già lại càng nói nhiều, cứ lặp đi lặp lại những câu từ cũ rích, cô có thể thuộc lòng luôn rồi.
Tô Dĩnh hít một hơi sâu, quyết định chuyển chủ đề: "Đúng rồi nhị bá, chuyện này người đừng nói với mẹ cháu nhé. Tính mẹ cháu chắc nhị bá cũng biết ít nhiều, chuyện nhỏ mẹ không để ý nhưng nếu liên quan đến ba cháu thì không ổn đâu. Đừng để xảy ra chuyện gì, các em cháu còn nhỏ mà. Được rồi, cháu về nhà đây."
Nói xong, Tô Dĩnh không đợi nhị bá phản ứng,"vèo" một cái đã leo lên thang chạy mất.
Tô nhị bá: "..."
Vừa định nói Đại Nha này đã khác trước, trầm tính hơn nhiều... vậy mà chạy nhanh như thỏ!
Ông còn chưa nói hết lời!
Ừm, chờ đã...
Phải chăng lúc nãy Đại Nha kẹp d.a.o vào lưng?
Tô nhị bá: "..."
Cô mang d.a.o vào buổi tối để làm gì? Muốn làm gì? Hả!
Đứa trẻ hư... muốn hù c.h.ế.t ai đây...
Trên đường về nhà, trong lòng Tô Dĩnh đã không còn lo lắng gì nữa, cảm giác vô cùng thoải mái, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Hô, mấy ngày nay bận rộn quá, cả người mệt mỏi rã rời. May mà những việc gấp cần làm đã giải quyết gần xong.
Sức khỏe của em út sau này cứ chăm sóc tốt là được, định kỳ đến gặp thần y Lưu lão đầu kiểm tra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-67.html.]
Người nhà cũng chú ý bổ sung dinh dưỡng, đặc biệt là mẹ cô, Lưu Lan Hương quá kén ăn, cái gì có dinh dưỡng thì không ăn. Ừm, cô phải để ý nhiều hơn, không cho mẹ tùy tiện nữa.
Vàng nhà nhị bá cũng không bị mất nữa, lát nữa chắc chắn nhị bá sẽ chuyển chỗ giấu vàng, cô đoán được nhị bá sẽ giấu ở đâu nhưng cô không nói ra.
Còn Tô lão đại khốn kiếp này, hừ, chuyện này phải từ từ tính toán, nhưng kế hoạch động cơ gà mái đẻ trứng liên tục của ông ta thì có thể tiến hành được rồi.
Tốt lắm, Tô lão thái thái cô đây mà ra tay là không tầm thường!
Mong rằng nhị bá đừng khóc nhè nữa, một khi đã khóc trước mặt con cái thì đừng mong giữ được bộ mặt nghiêm nghị, hễ có tâm sự là uống rượu, uống rượu rồi lại khóc, khóc rồi lại lải nhải, nói đi nói lại, còn giữ không cho đi, bắt nghe hết tâm sự nữa chứ!
Ôi, lão đầu già cả rồi mà làm nũng lên thì thật đáng sợ.
Nói thật, cô có thể hiểu được tâm trạng của nhị bá, kiếp trước khi cô vừa đoán ra sự thật, cô còn khóc thảm hơn nhị bá, vì nhị bá khóc cho em trai, còn cô khóc cho cha mình.
Nhưng đối với nhị bá, em trai mới c.h.ế.t được tám, chín ngày, còn trong ký ức của Tô Dĩnh, ba cô đã c.h.ế.t hơn năm mươi năm rồi.
Hơn năm mươi năm, hơn nửa thế kỷ, dù có cảm xúc mãnh liệt đến đâu cũng đã bị bào mòn gần hết.
Cuối cùng còn lại chỉ là chấp niệm trong lòng mà thôi.
Chấp niệm gì? Báo thù chứ gì!
Bởi vì kiếp trước khi biết sự thật, Tô lão đại đã c.h.ế.t già, thật không thể tin nổi! Đúng là người tốt không sống lâu, kẻ xấu sống ngàn năm, càng xấu xa lại càng sống lâu sống khỏe khiến cô tức c.h.ế.t đi được.
Hô, nhưng đó là kiếp trước, thật may mắn khi ông trời cho cô cơ hội sống lại, lần này nhất định phải có thù báo thù, có oán báo oán.
Nhưng trước khi đó, cô phải lo cho người nhà trước đã, báo thù cho cha có thể từ từ nhưng không thể làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mẹ và các em được.
Nói vậy có chút bất hiếu với cha, nhưng trong lòng cô, hận thù với người đã c.h.ế.t không quan trọng bằng hạnh phúc của người sống.
Người đã c.h.ế.t thì không thể sống lại, dù có đau lòng đến đâu cũng không thể thay đổi sự thật.
Nhưng người sống thì vẫn có tương lai và hy vọng.